“Anh không đi đâu.”
Bởi vì một câu nói này, Từ Ngộ đột nhiên mất hết dũng khí nói sự thật.
Nếu đêm nay cô không cãi nhau với gia đình, không bỏ nhà ra đi, không vùng vẫy lưỡng lự trên bờ vực sinh tử, nếu đêm nay cô không có quá nhiều tâm trạng bất thường như thế, vậy thì cho dù Trần Phóng có nói bao nhiêu câu “Anh không đi đâu” chăng nữa cũng sẽ chẳng mảy may khiến cô cảm động.
Nhưng đêm nay chỉ có Trần Phóng.
Chỉ có một mình anh đến mà thôi.
Từ Ngộ hiểu được những lý lẽ này. Có nhiều yếu tố khác nhau đã ảnh hưởng đến tâm trạng đêm nay, nên mới khiến cô dựa dẫm vào Trần Phóng nhiều như thế, nhưng cô vẫn không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ tham lam –
Giá như có người luôn ở bên cô như vậy thì tốt biết mấy.
Từ Ngộ lặng lẽ nuốt lại những lời “thẳng thắn” kia, ít nhất thì vào lúc này, cô muốn thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân và nếm trải cảm giác được bao dung vô điều kiện kia một lần.
Từ Ngộ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ của cô lại không được an yên.
Cô mơ một giấc mơ vô cùng đau khổ, nhưng cô không biết đó là mơ, bởi vì cảm giác trong giấc mơ ấy quá mức chân thực. Từ cuộc cãi vã giữa Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đến cái tát mà Diệp Tinh giáng xuống mặt cô, dường như thời gian đã dừng lại tại đêm nay, tất cả mọi thứ cứ lặp đi lặp lại và không ngừng giày vò cô như đang ở trong địa ngục.
Từ Ngộ mỏng manh và yếu ớt hơn hiện thực rất nhiều. Giấc mơ bắt đầu từ nước mắt và cũng kết thúc bằng nước mắt. May mà trong giấc mơ cô có thể khóc thỏa thê, khóc sảng khoái, không cần phải che giấu, không cần ngụy trang bản thân mình thành một viên kim cương bất khả xâm phạm.
Từ Ngộ chỉ dám bộc lộ cảm xúc của mình một cách chân thật như vậy trong giấc mơ.
Đêm nay Trần Phóng cũng không thể ngủ yên, hoặc đúng hơn là anh hoàn toàn không ngủ. Anh dành cả đêm để vỗ về Từ Ngộ khóc ướt gối vì gặp ác mộng, dù có gọi thế nào cô cũng không tỉnh giấc, như thể đã chìm vào giấc mơ kinh khủng của mình không thể thoát ra. Anh chỉ có thể vững vàng ôm chặt lấy cô, để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh.
“Anh ở đây, đừng khóc.”
Bởi vì liên tục lặp lại những lời này nên môi thiếu niên khô khốc, trắng bệch, cổ họng đăng đắng.
Sau đó cô ngừng khóc, nhưng lại bắt đầu sốt cao, Trần Phóng biết đêm nay cô đã ngồi ở bờ sông bao lâu mới có thể lạnh đến mức cơ thể không thể nào ấm lên trong suốt một lúc lâu.
Lung Thành tháng mười hai thật sự quá lạnh, như quyết sẽ kết thúc một năm dài đằng đẵng này bằng một mùa đông lạnh giá.
Nhưng mùa đông đến rồi, vậy liệu mùa xuân có còn xa?
_____
Lúc Từ Ngộ tỉnh lại, Trần Phóng vừa quay về sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh – đó là điều anh cần làm để giữ cho bản thân mình tỉnh táo.
Cơ thể này không chỉ thức suốt đêm, mà nửa đêm còn phải bôn ba khắp nơi, chạy hết nửa Lung Thành một tìm được một tiệm thuốc còn mở cửa. Thuốc hạ sốt, thuốc trị cảm… Tất cả những loại thuốc có liên quan đến cảm sốt đều bị anh mua về, đồng thời anh cũng dự định chuẩn bị sẵn những thứ thuốc này trong nhà, cùng với thuốc mỡ trị thương.
Trần Phóng đi vào phòng, bước chân hơi khựng lại vì cô đứng dậy, sau đó anh nhanh chóng đi đến trước giường.
“Em tỉnh rồi sao?”
Từ Ngộ im lặng nhìn anh, mất một lúc lâu định thần lại mới nhớ những chuyện xảy ra tối qua.
Bây giờ hơi tỉnh táo một chút, cô bắt đầu ngẫm lại, rằng liệu có phải tối qua mình đã quá bốc đồng và hành động theo cảm tính hay không?
Quả nhiên con người không thể lý trí được khi bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc cực đoan, vậy bây giờ nên kết thúc như thế nào? Bố mẹ đã phát hiện cô bỏ nhà ra đi chưa? Liệu Trần Phóng có ấn tượng xấu với cô vì những lời đêm qua không?
“Đau đầu quá.” Cô lấp liếm nói, tránh ánh mắt của Trần Phóng.
Trần Phóng không phát hiện ánh sáng lóe lên trong mắt cô, anh đặt mu bàn tay lên trán cô thăm dò, chân mày nhíu lại.
Vẫn còn hơi sốt nhẹ.
“Tối qua em bị sốt.” Anh nói. “Buổi sáng em muốn ăn gì? Ăn cơm xong thì uống thêm chút thuốc.”
“Hả?” Từ Ngộ cũng bắt chước anh thử nhiệt độ trên trán mình, cô còn tưởng rằng mình bị đau đầu và suy nhược cơ thể là vì mấy ngày qua ngủ không ngon.
Từ Ngộ không có hứng ăn uống cho lắm, cô thuận miệng nói: “Cái gì cũng được.”
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới đó chính là Trần Phóng vậy mà lại nấu ăn. Gạo trắng được nấu chín nhừ trong nồi cơm điện, lúc bưng ra bàn hãy còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút.
“Cổ họng có bị đau không?” Trần Phóng thấp giọng hỏi cô.
Từ Ngộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Uống nước trước đi rồi hẵng ăn, ăn cùng với chà bông có được không?” Trong nhà không có món khác, nếu Từ Ngộ không thích chà bông, anh sẽ ra ngoài mua món cô thích.
Từ Ngộ không có ý kiến gì, gật đầu theo lời anh.
Trần Phóng dùng thìa sứ đảo trong chén cháo, để nguội đến nhiệt độ thích hợp rồi mới bưng đến trước mặt cô.
“Hôm nay… Có đến trường không?” Anh thử hỏi.
Từ Ngộ hơi khựng lại, cụp mắt không trả lời.
Mặc dù có chút lo lắng hành động đi quá giới hạn này sẽ khiến bố mẹ càng thêm tức giận, nhưng vượt quá giới hạn thì sao chứ? Vẫn tốt hơn những gì mấy người lớn kia đã làm. Cùng lắm thì cô cũng chỉ còn mỗi cái mạng này thôi, bọn họ muốn lấy lại sao?
Chuyện đã tan nát rồi thì cứ để mặc nó thế, chẳng cần phải giữ gìn làm gì nữa, Từ Ngộ nghĩ.
Thế nên cô trả lời, giọng điệu như muốn trả đũa: “Không đi.”
Nếu không thể hạnh phúc khi tuân theo các nguyên tắc có sẵn, vậy thì cứ làm càn một chút đi.
Tuy bất ngờ nhưng Trần Phóng cũng không nhiều lời, chỉ đáp lại một câu “Được”.
Không nằm ngoài suy đoán, anh cũng không đến trường nữa.
Cả hai trải qua một ngày yên tĩnh và đơn điệu tại nhà Trần Phóng. Từ Ngộ ngồi dựa trên giường, cầm điện thoại của Trần Phóng chơi game. Điện thoại của cô đã tắt nguồn từ lâu, bị vứt sang bên cạnh. Trần Phóng rửa bát xong thì trở về phòng lấy nhiệt kế ở nách cô ra, cuối cùng cũng hạ sốt, vẻ lo lắng trong mắt anh cũng theo đó mà tan đi.
Hai người không ai biết rằng bên ngoài đã lật tung cả lên để tìm kiếm.
Bởi vì bình thường Từ Ngộ hay đến trường sớm nên Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh thậm chí còn không biết cô đã ra ngoài từ nửa đêm. Mãi đến khi Lưu Hòa gọi điện thoại cho Diệp Tinh, bọn họ mới biết Từ Ngộ không hề đến trường.
Mặc kệ bình thường hai vợ chồng có bao nhiêu oán hận với đối phương, lúc này hiếm khi lại đạt được sự thống nhất trong nhận thức – phải tìm con gái trước.
Nhưng Từ Ngộ không nghe điện thoại, gửi tin nhắn không trả lời, ngay đến bạn thân của cô cũng không biết cô đã đi đâu.
Cuối cùng bọn họ cũng hoảng sợ, bắt đầu ngẫm lại không biết liệu có phải bình thường họ đã quá nghiêm khắc với con gái hay không.
Nhưng sao mới mắng một trận mà đã bỏ nhà ra đi như thế? Ai còn nhỏ mà chẳng từng bị bố mẹ mắng cơ chứ? Sao trẻ con thời nay lại yếu ớt như vậy?
Bọn họ vừa lo lắng, căng thẳng, lại có chút tức giận.
Thân là giáo viên chủ nhiệm của Từ Ngộ, Lưu Hòa cũng không thể nào yên tâm lên lớp dạy học. Cộng với những khác thường trong thời gian gần đây của Từ Ngộ, ông cố ý đến nhà họ Từ tìm gặp Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh để nắm tình hình.
Chỉ là cả hai vợ chồng đều ấp úng, không nói được lý do. Diệp Tinh chỉ nói hôm qua vì Từ Ngộ bị điểm kém nên bà đã mắng cô vài câu, còn đánh một cái.
Lúc này Từ Thịnh Lâm mới biết còn xảy ra chuyện gì, ông ta suýt chút nữa lại cãi nhau với Diệp Tinh: “Bà đừng có mà suốt ngày trút giận lên con gái mình có được không hả!”
Diệp Tinh trợn tròn mắt: “Tôi trút giận lên con gái sao? Ông thì tốt lắm à? Ông có biết nó đã bị ông làm tổn thương đến nhường nào không hả!”
Lưu Hòa phát hiện có điều gì không ổn từ trong lời nói của bọn họ, ông lờ mờ nhận ra điều gì đó. Nhưng dù phẫn nộ, ông cũng không có tư cách nói phụ huynh học sinh.
“Từ Ngộ là một đứa trẻ ngoan, em ấy rất ưu tú.” Nhưng liệu bố mẹ có phải là một cặp phụ huynh “đủ tiêu chuẩn” không thì không biết.
Lưu Hòa thở dài, kết hợp với những gì mình biết về Từ Ngộ, ông nói: “Chắc em ấy sẽ về nhà sớm thôi. Sau khi em ấy trở về, anh chị đừng mắng em ấy. Quan trọng nhất là người không sao.”
“Tôi là giáo viên Ngữ Văn của em ấy, những gì tôi có thể dạy em ấy có hạn. Phần còn lại phụ thuộc và bố mẹ mà thôi.”
Ông đã nói hết, không còn gì để nói nữa. Lưu Hòa chào tạm biệt hai vợ chồng rồi rời khỏi căn nhà nhỏ hẹp này.
Làm sao có thể trách đứa trẻ quá nhạy cảm được. Thân là một người trưởng thành, nhưng khi ở trong một môi trường hỗn loạn và đầy đè nén như vậy, ông cũng cảm thấy không thoải mái.
________
Quả đúng như những lời Lưu Hòa nói, Từ Ngộ trở về nhà lúc trời sẩm tối. Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đã nghỉ làm một ngày để tìm cô, tâm trạng chuyển từ tức giận sang hoảng sợ, đến bây giờ lại phải giả vờ như thể không có chuyện gì xảy ra.
—— Nhìn đi, bố mẹ đã tha thứ cho lỗi lầm bỏ nhà ra đi của con, con thân là con cái thì có chuyện gì không thể tha thứ cho bố mẹ kia chứ?
Từ Ngộ thay giày rồi trở về phòng ngủ, không để ý đến hai vợ chồng đang ngồi trên ghế sofa, thậm chí khóe miệng cô còn cong lên đầy giễu cợt khi nhìn thấy hai người họ ngồi kề bên nhau,
“Con gái.” Từ Thịnh Lâm gọi cô như vậy.
Từ Ngộ dừng bước.
“Con đã ăn cơm chưa?” Ông ta hỏi. “Bố mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa.”
Vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Từ Ngộ bất ngờ có dấu hiệu sụp đổ.
Cô không còn nhớ nổi cả gia đình ba người đã bao lâu không ăn cùng với nhau nữa.
Từ Thịnh Lâm có vô số những buổi xã giao, Diệp Tinh chỉ lo ở cùng Phàm Phàm, ba người một nhà bọn họ luôn ăn ở ba bàn ăn khác nhau.
Từ Ngộ có chút hoài niệm, có chút buồn cười, lại có chút vui sướng khi trả đũa.
Chỉ khi cô làm ra một số hành động cực đoan, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh mới có thể để ý đến sự tồn tại của cô, mới muốn bù đắp cho cô.
Sự quan tâm muộn màng này có thể xem là quan tâm sao? Từ Ngộ không biết, cũng không muốn tha thứ cho bọn họ nhanh như vậy, nhưng mũi cô vẫn không khỏi thấy cay cay.
Tưởng tượng đến cảnh một nhà ba người cùng vui vẻ hòa thuận dùng bữa, Từ Ngộ liền có chút khát khao.
Nhưng cô phải nhịn xuống, ít nhất cô không thể làm hòa với bọn họ nhanh như vậy được.
Từ Thịnh Lâm lại tưởng rằng sự im lặng của cô là do đã bị thuyết phục, ông ta vui vẻ nói: “Con muốn ăn gì? Burger hay bít tết?”
Ông ta đề xuất từng cái một, nhưng lại không biết rốt cuộc con gái mình thích ăn gì.
Diệp Tinh cũng nở nụ cười, huých cùi chỏ vào cánh tay Từ Thịnh Lâm: “Con gái thích ăn lẩu…”
Vẫn là bà hiểu sở thích của Từ Ngộ hơn một chút.
Từ Ngộ siết chặt tay nắm cửa phòng ngủ, vẻ mặt hơi dịu đi, nhưng cuối cùng cô vẫn lạnh lùng nói: “Con không muốn ăn.”
Nói xong liền đi vào phòng.
Bên ngoài, nụ cười của Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh bỗng chốc cứng đờ.
Từ Thịnh Lâm cũng giống như phần lớn đàn ông đứng tuổi ở Lung Thành – theo chủ nghĩa gia trưởng. Mặc dù bên ngoài hồ đồ như thế nào, khi ở nhà thì uy nghiêm của bậc chủ gia đình không thể nào bị xâm phạm. Trước sự lạnh nhạt của con gái, ông ta có vẻ vô cùng tức giận.
“Đã bỏ nhà ra đi còn dám giận dỗi sao? Cô xem đứa con gái ngoan của cô đi kìa!” Ông ta lại ném ánh mắt tức giận về phía Diệp Tinh.
“Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ nó không phải con gái của anh sao?” Diệp Tinh vặn lại. “Con gái không muốn để ý đến anh thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ!”
Bà đứng dậy khỏi ghế sofa, đến cửa cũng không thèm gõ mà trực tiếp mở cửa đi vào phòng Từ Ngộ.
Ở trong phòng, Từ Ngộ đang lau nước mắt, cô bị hành động của bà dọa cho giật mình, vội vàng bỏ tay xuống, nhưng không xoay người lại. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, lướt trong vô thức, tóm lại là không chịu ngẩng đầu lên để ý đến Diệp Tinh.
“Bố mẹ muốn dẫn con ra ngoài ăn tối, con còn làm mình làm mẩy cái gì?” Giọng điệu của Diệp Tinh hiếm khi dịu lại, càng lúc bà càng sợ con gái mình sẽ làm ra những chuyện thái quá.
Từ Ngộ cúi đầu, rầu rĩ nói: “Không muốn ăn.”
“Đi thôi. Hiếm khi bố con nói muốn dẫn chúng ta ra ngoài ăn tối.”
Phảng phất như thể đây là một món quà tuyệt vời nào vậy.
Vì sự hèn mọn trong lời nói của Diệp Tinh mà Từ Ngộ càng cảm thấy khó chịu hơn nữa. Cô biết, Diệp Tinh vẫn luôn muốn ăn tối cùng Từ Thịnh Lâm, bởi vì Từ Thịnh Lâm rất hiếm khi làm như vậy. Bị ông ta lạnh nhạt đã lâu, một chút thân mật gần gũi nhỏ thôi cũng khiến bà cảm thấy hạnh phúc. Giống như lần bắt quả tang ngoại tình vậy, sau khi Từ Thịnh Lâm xin lỗi, Diệp Tinh liền bỏ qua hết những ân oán trước kia, nghĩ rằng chồng đã quay đầu là bờ, vô cùng vui vẻ.
Từ Ngộ nghĩ, sau này cô không được sống một cách hèn mọn như Diệp Tinh, yêu một người đến mức chuyện gì cũng có thể tha thứ.
Bởi vì sự hèn mọn của bà, ngược lại Từ Ngộ càng trở nên tức giận, muốn đối nghịch với bà: “Con đã ăn rồi, bố mẹ muốn ăn thì tự đi mà ăn.”
Lần này, Diệp Tinh cũng khó chịu vì bị mất mặt.
“Không đi thì thôi, chẳng lẽ mẹ còn phải cầu xin mày đi sao?!” Bà tức giận hất tay rời khỏi căn phòng.
Từ Ngộ không cảm nhận được sự vui vẻ khi trả thù thành công, ngược lại càng thêm khó chịu.