Chu Tư Tư thoáng sững sờ.
Ngô Âm tưởng rằng mình đã bóc trần được thứ kinh khủng mà cô ấy đang che giấu, giọng điệu có chút đắc ý: “Trần Phóng một mực không để ý đến bất kỳ ai, chỉ có cậu là có thể đến gần cậu ấy, cảm giác này tốt lắm chứ gì? Có phải cậu cảm thấy mình rất giỏi, có thể trở thành người duy nhất đúng không?”
“Ngô Âm.” Chu Tư Tư cắt ngang lời cô ta. “Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Cậu tưởng rằng ai cũng hèn hạ như cậu sao? Tôi sẽ không bị xúc phạm bởi những suy nghĩ xấu xa này của cậu đâu, nó chỉ cho tôi thấy thế giới cằn cỗi xấu xí của cậu mà thôi. Cậu đúng là một kẻ đáng thương.”
Những lời nói bình tĩnh và châm chọc của cô ấy khiến Ngô Âm nổi giận.
“Cậu vốn khinh ghét Trần Phóng, khinh ghét loại người như chúng tôi.” Ngô Âm nhìn Chu Tư Tư, ánh mắt đầy giận dữ. Cô ta không thể nói ra sự tủi thân ấm ức ẩn sau lời nói này là vì Trần Phóng hay là vì chính bản thân mình.
“Khoan đã.” Chu Tư Tư nói. “Cậu đừng có gộp chung Trần Phóng vào cùng loại với cậu, cậu không xứng.” Cô ấy quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Ngô Âm một lượt. “Có điều… Tôi quả thật rất coi thường cậu.”
Cô ấy từng bước đến gần Ngô Âm, ánh mắt không hề sợ hãi ái ngại. Vào giây phút này, Ngô Âm lại có chút sợ, ánh mắt thản nhiên đó dường như đang làm nổi bật sự ti tiện của cô ta lên.
“Tôi có thích Trần Phóng. Nhưng cậu tưởng rằng ai cũng giống như cậu, thích là phải ở bên nhau sao? Bắt cậu ấy phải chấp nhận cậu mặc kệ cậu ấy có đồng ý hay không?” Chu Tư Tư nói, giọng giễu cợt. “Trần Phóng không thích cậu. Cho dù cậu có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ không thích cậu.”
Chu Tư Tư dừng lại một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười: “À, đúng rồi, lần nào cũng vậy, dáng vẻ cậu mặt dày quấn lấy cậu ấy trông buồn cười lắm đấy. Buông tha cho cậu ấy đi.”
Từ Ngộ đứng ở bên cạnh lẳng lặng xem. Không thể nghi ngờ gì, Chu Tư Tư chiếm thế thượng phong, Ngô Âm liên tục thua thiệt phải thối lui trước mặt cô ấy. Suy cho cùng cũng chỉ là cố gồng lên giữ tự tin mà thôi, thật ra bên trong mong manh yếu ớt không chịu nổi một kích.
Nhưng Từ Ngộ hơi lo lắng. Ngô Âm bị kích thích như vậy, không biết sau đó sẽ làm nên chuyện điên rồ gì, thế nên từ đầu đến cuối cô luôn giữ sự đề phòng.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời giễu cợt không ngừng của Chu Tư Tư, sự bình tĩnh giả tạo của Ngô Âm lờ mờ có xu hướng sụp đổ.
Bàn tay buông thõng bên hông của cô ta siết thành nắm đấm, khẽ run lên.
“Cậu đừng có mà giả vờ tự cao tự đại. Cậu thích Trần Phóng sao? Cậu khinh thường cậu ấy. Làm sao cậu có thể thích cậu ấy được?”
“Khinh thường?” Chu Tư Tư lặp lại những chữ này. “Đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ nói tôi khinh thường cậu ấy. Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Hay là cậu luôn đối xử với người khác như thế… Hay là cậu luôn đối xử với chính bản thân mình như vậy?”
“Tôi không thích việc cậu ấy học kém, nhưng tôi thích con người tốt đẹp của cậu ấy. Những chuyện này có mâu thuẫn với nhau sao?”
“Thử một phép so sánh cường điệu nhé, cậu có yêu bố mẹ mình không? Có lúc nào đó cậu ghét bọn họ không?”
“Yêu và ghét có mâu thuẫn với nhau à?”
…
Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc.
Không chỉ có mỗi mình Ngô Âm sửng sốt, mà còn có cả Từ Ngộ đang lặng lẽ xem kịch vui. Cô cụp mắt, những lời Chu Tư Tư vừa mới nói cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Rõ ràng lời đó là hỏi Ngô Âm, nhưng Từ Ngộ lại không khỏi áp nó lên người mình.
Cô có yêu Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh không? Câu trả lời chắc chắn là có. Yêu tình yêu thương mà hai người họ đã dành cho mình, yêu sự dưỡng dục tuy khắt khe nhưng chân thành của bọn họ.
Những sự “chân thành” này khiến cô hiểu ra và mềm lòng, đồng thời cũng khiến cô bất lực và tức giận.
Thế nên, có vài lúc cô cũng sẽ ghét họ.
Con người chính là một thể mâu thuẫn.
“Bây giờ thì cậu mạnh mồm lắm, khi cậu biết về gia đình Trần Phóng rồi thì cậu cũng sẽ chán ghét cậu ấy như cái cách cậu chán ghét tôi mà thôi!” Ngô Âm hét lên the thé. “Cậu và Chu Tư Diễn không biết sao? Trần Phóng chưa bao giờ dám nói cho các cậu biết sự tình, bởi vì chính cậu ấy cũng thấy xấu hổ về bản thân mình!”
“Câm miệng!” Chu Tư Tư quát lớn. “Trần Phóng là bạn của tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy phải nói cho tôi và anh trai biết tất cả mọi chuyện. Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình. Mặc kệ gia đình cậu ấy ra sao, người bọn tôi muốn biết chính là bản thân Trần Phóng chứ không phải gia đình của cậu ấy!”
Ngô Âm cười khẩy: “Nói thì hay lắm, nhưng chẳng phải các cậu vẫn xì xào sau lưng tôi đấy sao? Đây là thứ mà các cậu gọi là bao dung à?”
Trong giọng điệu của Ngô Âm chất chứa sự ấm ức và không cam lòng.
Thứ gọi là bao dung lúc nào cũng tiêu chuẩn kép.
Với bạn bè mình là một thái độ, với lời xầm xì không liên quan đến mình lại là một thái độ khác.
Ngô Âm ghét loại tiêu chuẩn kép này.
Cô ta đột nhiên siết chặt nắm tay, vươn tay đẩy Chu Tư Tư về phía sau: “Đừng có mà ở đây giả mù sa mưa, mấy người mới là cái đồ đạo đức giả nhất!”
Ngay khi Ngô Âm động tay động chân, Từ Ngộ lập tức phản ứng. Cô kéo Chu Tư Tư về phía mình – cô ấy (bị đẩy) đụng lưng vào góc bàn.
Cả hai người đều không ngờ được rằng Ngô Âm lại thật sự dám động tay động chân trong lớp. Thậm chí không chỉ có thế, không nói lại Chu Tư Tư nên cô ta liền muốn dùng một cách khác để đòi lại tự tôn.
“Đừng có chõ mõm vào!” Ngô Âm nói với Từ Ngộ.
Từ Ngộ lạnh lùng nhìn cô ta: “Chó cùng rứt giậu hả?”
Chỉ bốn chữ ngắn củn đã khiến Ngô Âm nổi cơn điên.
Xung đột tay chân nổ ra sau lời nói, nhưng suy cho cùng thì lối đi trong lớp cũng chật hẹp, chưa kể bên phía Từ Ngộ cũng chiếm ưu thế về số lượng.
Lúc này, Từ Ngộ thật sự cảm thấy Ngô Âm rất ngu xuẩn. Không nắm rõ tình hình, chỉ biết hả hê nhất thời mà thôi.
Nhục mạ và hành động bạo lực đều là những phản ứng kém cỏi của con người.
Từ Ngộ không để Ngô Âm chiếm được lợi thế, ngược lại, Ngô Âm thậm chí còn bị cô đẩy ngã xuống bậc thang nơi bục giảng, xem như trả thù cho Chu Tư Tư lúc nãy.
“Cậu thật sự rất ngu ngốc và xấu xa.” Từ Ngộ cười nhạo.
Ngô Âm bị ngã xuống đất, mặt đỏ gay, đứng lên định nhào về phía Từ Ngộ.
Từ Ngộ thính tai, cô là người đầu tiên nghe thấy tiếng chân bước trên hành lang. Cô rút bàn tay đang giơ ra che chắn lại, cơ thể ngã về phía sau theo hành động của Ngô Âm, cánh tay xẹt qua góc bàn nhòn nhọn trong lúc hỗn loạn.
“Từ Ngộ!” Giọng Chu Tư Tư vang lên, bên cạnh đó còn có giọng của hai nam sinh.
Chính bản thân Từ Ngộ cũng không ngờ được rằng người đến lại là Trần Phóng và Chu Tư Diễn.
___
Người đầu tiên xông đến là Chu Tư Tư, bởi vì cô ấy đứng gần đó nhất, nhưng vừa nãy eo cô ấy bị Ngô Âm xô bị thương nên lúc này không thể cúi xuống để đỡ Từ Ngộ dậy.
Từ Ngộ bị Trần Phóng chạy đến ôm lấy. Cô nhìn thấy sự lo lắng và hoảng sợ trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên. Điều này khiến Từ Ngộ hơi ngẩn ra.
Chu Tư Diễn vẫn chậm hơn Trần Phóng một bước. Cậu nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Phóng, thoáng chốc bỗng hiểu ra điều gì.
Chu Tư Tư rời mắt khỏi bọn họ, kêu Chu Tư Diễn: “Anh, đỡ em với, lúc nãy eo của em bị cậu ta đụng phải.
Cậu lập tức không để ý đến hai người rõ ràng là “có gì đó với nhau” nữa.
“Đụng vào đâu rồi?” Trần Phóng cố nén cơn tức giận hỏi Từ Ngộ.
Từ Ngộ ngẫm nghĩ một chút, sau đó vươn cánh tay ra, trên da thịt trắng muốt xuất hiện một vết thương thật dài nhìn mà phát hoảng.
Từ Ngộ không biết có phải do cung phản xạ của mình quá dài hay không mà thấy máu me đầm đìa rồi mới cảm nhận được sự đau đớn. Giống như cảm giác dao nhỏ đâm vào da thịt một đêm kia, cô cũng là sung sướng hả hê xong rồi mới cảm nhận được sự đau đớn.
Từ Ngộ thể hiện sự đau đớn của mình ra ngoài, không chút giấu giếm. Cô cau mày nói: “Đau quá.”
So với vừa rồi, sắc mặt Trần Phóng càng thêm lạnh lẽo. “Đến phòng y tế.” Anh ôm eo Từ Ngộ, nhấc chân đi ra ngoài, không cho phân trần giải thích.
Khi đi ngang qua Ngô Âm đang mang vẻ mặt đờ đẫn, cuối cùng anh cũng chịu cho cô ta một ánh mắt.
Trần Phóng không nói lời nào, nhưng biểu cảm trên mặt anh lại càng làm lòng Ngô Âm nguội lạnh. Cô ta muốn nói mình cũng bị thương, muốn nói vừa rồi vốn mình không có đẩy mạnh Từ Ngộ, thế nhưng cô ta cứ há miệng rồi lại há miệng, nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Là cô ta khơi chuyện, cũng là cô ta ra tay trước. Cô ta không thể nào biện giải cho bản thân mình, chỉ có thể bướng bỉnh ngẩng đầu lên đối diện với anh.
Thế nhưng đến nhìn Trần Phóng cũng không muốn nhìn nhiều thêm một chút. Anh nhấc chân đá văng chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế sắt đập mạnh vào bắp chân Ngô Âm.
“Đừng để tôi thấy cậu lần nữa.” Anh chỉ để lại cho cô ta câu này.
Ngô Âm ngồi sụp xuống đất, mọi thứ trong không khí lúc này dường như yên tĩnh lại. Cô ta nhìn thấy vẻ mặt của Chu Tư Tư và Chu Tư Diễn, trên khuôn mặt của bọn họ chỉ có vẻ chán ghét và giễu cợt.
“Đừng có gây chuyện làm người ta chán ghét nữa.” Người gia giáo luôn tốt đẹp là Chu Tư Diễn cũng không nhịn được mà cất lời, nhìn từ trên cao xuống nói với Ngô Âm trên mặt đất.
Mãi đến khi Chu Tư Diễn đỡ Chu Tư Tư rời đi, phòng học cuối cùng cũng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình Ngô Âm.
Cô ta mất hết sức lực, ngồi trên sàn xi măng lạnh lẽo, không thể nào đứng lên, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi.
Rõ ràng cô ta đã cố gắng đến thế rồi, tại sao vẫn rơi vào kết cục bị tất cả mọi người ghét bỏ?
Cô ta không hiểu được, cũng không biết rằng mình đã cố gắng sai hướng. Cô ta đã cố gắng rất nhiều để mọi người chấp nhận mình, nhưng lại quên mất phải thay đổi bản thân. Hoặc có lẽ là, cô ta sẽ chẳng bao giờ ý thức được sai lầm của mình – đây không phải do gia đình cô ta, mà xuất phát từ sai lầm của chính bản thân cô ta.
Thế nên cô ta mãi mãi không bao giờ thoát ra được khỏi khốn cảnh của bản thân mình.
_______
May mà giáo viên y tế chưa ra về. Lúc Trần Phóng bế Từ Ngộ qua, vết rách trên tay cô đáng sợ đến nỗi ngay cả giáo viên y tế cũng bất ngờ.
“Bị sao vậy?” Giáo viên y tế bảo Từ Ngộ ngồi xuống ghế, xoay người lục tìm thuốc trong ngăn kéo.
“Tôi đã bảo rồi, bàn trong trường mình phải thay hết đi, mấy mảnh sắt đó đã làm bị thương biết bao nhiêu học sinh rồi!” Giáo viên y tế không nhịn được mà mở miệng nói. “Các em cũng thật là, đã bảo bao nhiêu lần không được đùa giỡn trong lớp, chỗ đó nhỏ như vậy mà nhốn nháo gì không biết nữa!”
Ông bôi nước thuốc với đủ loại sắc màu lên tay Từ Ngộ. Không biết là bị loại thuốc nào kích thích, Từ Ngộ đau đến mức nắm chặt lấy cánh tay Trần Phóng.
“Nhẹ một chút!” Trần Phóng nói với giáo viên y tế.
Giáo viên y tế khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Trần Phóng rồi lại nhìn sang Từ Ngộ, đột nhiên nở nụ cười.
“Hai đứa nhóc các em… Yêu sớm hả?” Động tác của ông nhẹ hơn. Sắc mặt của Từ Ngộ lại vì thế mà cứng đờ.
“Không có.” Cô trả lời ngay lập tức.
“Đừng sợ, thầy cũng có phải là giáo viên của các em đâu.” Giáo viên y tế ném bông băng vào trong thùng rác, sau đó quấn băng gạc quanh tay Từ Ngộ. “Hồi còn trẻ thầy cũng giống các em đó, yêu sớm thì sao nào? Chỉ cần điểm số không bị ảnh hưởng, tình yêu tuổi học trò đẹp biết bao nhiêu chứ, sau này lên đại học rồi các em sẽ bắt đầu hoài niệm!”
Giáo viên y tế như được mở máy hát, hoàn toàn không để ý hai đứa bé trước mặt xấu hổ và mất tự nhiên như thế nào.
“Có điều yêu đương cũng phải yêu cho khéo. Tốt nhất là có thể đốc thúc lẫn nhau cùng thi đại học. Như vậy thật tuyệt đúng không nào?” Giáo viên y tế giúp Từ Ngộ băng bó, nhưng miệng vẫn nói không ngừng, vừa nói vừa sắp xếp lại những dụng cụ đã dùng qua.
Từ Ngộ im lặng không nói lời nào, nhưng Trần Phóng thì lại chìm vào trong suy tư vì những lời của giáo viên y tế.
“Xong rồi. Mấy ngày này đừng để vết thương đụng nước. Không có gì nghiêm trọng đâu, mấy đứa về đi.” Giáo viên y tế phất tay với bọn họ.
“Cảm ơn thầy.” Từ Ngộ đứng dậy khỏi ghế.
“Cảm ơn.” Câu cuối cùng này là do Trần Phóng nói.
Giáo viên y tế nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất xa, nở nụ cười.
Hai đứa nhỏ này… Bị thương ở tay chứ có phải ở chân đâu, chỗ nào cần phải dìu đỡ cơ chứ?