“Đợi đã, khoan hãy đứng lên.” Từ Ngộ đè Trần Phóng đang muốn đứng dậy từ trên thềm đá xuống. Cô tựa lên vai anh, từ từ bình ổn hơi thở của mình. “Để mình dựa một chút.”
Lần thứ hai hôn môi, cả hai vẫn không tìm được bí quyết, mãi đến khi dưỡng khí của đối phương cạn sạch mới bằng lòng buông ra. Trần Phóng thường xuyên vận động, tóm lại vẫn khá hơn một chút so với Từ Ngộ. Là Từ Ngộ cảm thấy không thể thở nổi nữa mới đẩy Trần Phóng ra.
Một tay cô kéo bả vai anh, tay kia lần xuống tìm đến bàn tay của Trần Phóng, sau đó tay đan tay với anh. Mặc dù hai người đã thân mật như thế, cô cũng không hề cảm thấy có gì khác biệt, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, khẽ hỏi: “Đây là tình yêu sao?”
Cô muốn biết: Hôn, lên giường, những thứ này có thể đại biểu cho tình yêu hay không?
Nhưng Trần Phóng không biết rõ câu chuyện trong đó, anh tưởng rằng Từ Ngộ đang nói về hai người bọn họ.
Tình yêu sao? Đây là từ ngữ có phần xa lạ với cả hai người. Trần Phóng cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua phụ kiện cài tóc có hình quả dâu trên đầu cô, cuối cùng rơi xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ.
Những ngón tay cô dính chặt vào anh như thạch cao, xương ngón tay nhô lên trông giống như dãy núi chót vót, không thể dễ dàng lật lại.
Hai người có tính cách gần giống nhau, nhưng lại giấu kín những bí mật riêng và cả sự dò xét trong lòng.
Bả vai Trần Phóng bị đầu cô đè nặng, hai cơ thể dán vào nhau, lồng ngực cũng nóng lên, trái tim dưới lớp da thịt vẫn đập như thường lệ, nhưng âm thanh lại lớn hơn một chút.
Từ Ngộ không muốn nhận được câu trả lời về “tình yêu” từ Trần Phóng. Cô chỉ trầm lặng một lúc rồi bứt ra khỏi người anh, tay hai người theo đó cũng tách ra.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Cô nói. “Mình hơi đói bụng.”
Hôm nay cô đặc biệt thấy đói, cảm giác đói cuộn trào mãnh liệt đến nỗi khiến cô gần như không thể chống đỡ được.
Tuy không đáp lời nhưng Trần Phóng lại đứng dậy khỏi thềm đá. Anh nhìn Từ Ngộ xoay người lại nhặt chiếc cặp màu xám tro. Cô không khụy chân xuống mà chỉ cúi nửa người trên, chiếc váy ngắn co lên theo động tác của cô, nhưng hôm nay cô có mặc quần bảo hộ.
Từ Ngộ ngẩng đầu lên một lần nữa. Không biết là bởi vì cặp sách quá nặng hay là động tác cúi đầu rồi ngẩng đầu quá mạnh bạo, một vệt sáng trắng bỗng hiện lên trước mắt cô, đầu cũng thoáng choáng váng. Từ Ngộ suýt chút nữa ngã xuống từ trên thềm đá, may mà Trần Phóng nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Từ Ngộ sửng sốt, đón lấy đôi mắt đen nhánh của anh, mỉm cười nói: “Xém nữa là ngã rồi, may mà có cậu ở đây.”
Trần Phóng liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không nói gì.
Từ Ngộ đã quen với sự kiệm lời của anh, cô đeo cặp lên lưng, ghé sát vào anh, nói: “Cậu vẫn ăn đồ ăn nhanh à? Hôm nay bọn mình đổi sang món khác được không?”
“Không được.”
Trần Phóng nhấc chân, sải bước rời đi.
Từ Ngộ bẹp miệng, tăng tốc độ đuổi theo anh.
Cô thật sự đói bụng, hôm nay không chỉ muốn mỗi cơm mà còn gọi một đống đồ ăn đầy dầu mỡ theo Trần Phóng. Cơn đói cồn cào, cô cũng chẳng qua tâm rằng những món ăn này có thích hợp cho dạ dày của mình hay không, trong đầu cô chỉ còn lại mỗi chữ “ăn” mà thôi.
Đã rất lâu cô không được ăn thỏa thích như vậy rồi.
Hai người tự thanh toán phần tiền cơm của mình, sau đó đi đến chỗ Trần Phóng thường ngồi. Đến sức lực để nói chuyện với anh như mọi khi Từ Ngộ cũng không có, thứ đầu tiên mà cô ăn chính là cơm chứa carbs [1] mà ngày thường cô tránh xa.
[1] Carbs là carbohydrate, một loạt chất có trong gạo, hiểu rõ về lượng carbs trong gạo sẽ giúp người dùng có thể điều chỉnh chế độ ăn cho phù hợp với sức khỏe, thể trạng của mình.
Thật nhiều cơm trộn với nước canh thịt màu nâu sẫm. Nước canh thấm vào cơm, bốc lên mùi thơm và hơi nóng nghi ngút. Từ Ngộ múc muỗng thứ nhất, sau đó lại nóng lòng múc muỗng thứ hai. Tại sao trước đây cô không nhận ra loại gạo kém chất lượng này ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng có thể nấu ra cơm ngon như vậy chứ?
Đồ ăn hôm nay ngon đến nỗi thậm chí cô còn bảo Trần Phóng bới thêm bát thứ hai. Trần Phóng bị ép đi ăn với cô nhiều ngày, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy cô ăn ngon miệng như vậy.
Nhưng dường như cô ăn nhiều thế nào cũng chưa thấy đã, thậm chí còn có chút luyến tiếc.
Từ Ngộ vuốt cái bụng căng phồng, cùng Trần Phóng đi ra khỏi tiệm đồ ăn nhanh. Lúc này cô mới thấy chướng bụng, thậm chí còn no đến mức buồn nôn. Cô quay đầu liếc nhìn bàn ăn trống không, mới phản ứng được rằng vừa rồi mình đã ăn nhiều biết mấy.
Áp lực kép về sinh lý và tâm lý đè nặng lên Từ Ngộ, cô cần một vài phản hồi tích cực ngay tại đây để giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng.
Thế nên cô kéo ngón tay Trần Phóng.
Chỗ này cách trường học rất xa, không cần phải lo rằng sẽ có người nhìn thấy bọn họ thân mật gần gũi. Thậm chí nhìn từ một góc độ khác, cả hai đã quen với kiểu “cực kỳ thân mật” này rồi. Dù gì những chuyện còn thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm, ngay cả khi mối quan hệ của bọn họ không tiến triển trên khoảng cách trừu tượng.
“Trần Phóng.” Từ Ngộ khẽ gọi tên anh.
“Ừm.”
“Cậu có cảm thấy…” Cô ngập ngừng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Cậu có cảm thấy mình béo không?”
Trần Phóng nhíu mày lại, cảm thấy câu hỏi của cô có phần khó hiểu không thể giải thích. Anh chưa từng trả lời một câu hỏi nào như thế. Nhớ đến biểu hiện của Từ Ngộ lúc ăn cơm vừa rồi, anh dường như hiểu ra, nhưng lại càng khó hiểu hơn. Cô để ý đến chuyện béo hay gầy như thế à? Con gái đều như vậy cả sao?
Nhưng anh vẫn trả lời một câu: “Không béo.”
Bàn tay đang nắm lấy anh kia kéo kéo, tâm tình của cô cũng trở nên vui vẻ. Từ Ngộ cong cong đôi mắt, nở nụ cười chân thành với anh: “Mình có đẹp không?”
Trần Phóng nghiêng đầu nhìn cô.
Anh chợt nhận ra tại sao mỗi lần cô chỉ ăn có một chút ít. Từ Ngộ quan tâm đến vẻ ngoài của mình hơn những gì anh tưởng. Anh chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn về vẻ ngoài của mình, tất nhiên không thể đồng cảm với cô, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ quan tâm suy xét đến suy nghĩ của cô.
Thế nên anh đáp: “Xấu.”
Vì ăn kiêng mà mặt mày Từ Ngộ không còn chút máu, lúc nào cũng mang vẻ tái nhợt, anh không hề thấy như thế là đẹp.
“….” Từ Ngộ im lặng.
Cô biết Trần Phóng đang nói thật. Cảm xúc vừa được xoa dịu lại trở nên cáu kỉnh bực dọc.
Trần Phóng nhạy bén bắt được cảm xúc của cô, đồng thời, cô buông lỏng tay anh ra.
Anh hiếm khi cảm thấy nghi hoặc.
Không phải cô muốn hỏi sao? Vậy tại sao lại không tiếp thu được câu trả lời chân thật?
Bầu không khí giữa hai người lúc này trở nên trầm mặc. Vốn Trần Phóng cũng không thích nói chuyện với Từ Ngộ, bình thường Từ Ngộ còn có thể vui đùa với anh vài câu, nhưng hôm nay tâm trạng của cô không tốt, thậm chí có thể nói là cực kỳ tệ, thế nên chẳng có hứng mà phản ứng anh.
Hai người chia tay nhau ở chỗ vạch sang đường. Trần Phóng đang định sang đường thì Từ Ngộ đi thẳng về phía trước. Cô không nói với anh "Tạm biệt” hay "Đi đường cẩn thận” như mọi khi, thậm chí đến một ánh mắt cũng không cho Trần Phóng.
Trần Phóng cũng chẳng quan tâm đến sự khác thường của cô, nhưng anh vẫn có chút không vui.
Rõ ràng là cô trêu chọc anh trước.
_________
Về đến nhà, việc đầu tiên Từ Ngộ làm đó chính là chạy nhanh vào phòng vệ sinh rửa tay cho sạch sẽ, sau đó ngồi xổm bên bồn cầu, thuần thục đưa ngón tay vào trong miệng, tìm được lưỡi gà phía trên lưỡi, kích thích nó, ói thức ăn chưa được tiêu hóa trong thực quản ra ngoài.
Cô đã học được từ bộ phim kinh dị [ Ngôi Nhà Quái Vật] [2] cục thịt nhỏ nằm sâu trong hàm trên này là gì, và nó sẽ phản ứng như thế nào khi bị chạm vào.
[2] Poster ở cuối chương.
Đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế này. Những ngày đầu ăn kiêng giảm cân, khi không kiềm chế được cơn thèm ăn, cô thường sử dụng cách này để xóa bỏ cảm giác tội lỗi khi mình ăn quá nhiều. Theo thời gian, có đôi khi ăn quá nhiều, không cần dùng tay móc họng, cơ thể cô cũng có thể nôn ói theo thói quen.
Cảm giác khi móc họng để ói ra cũng chẳng hay ho gì cho cam, với đôi mắt ngấn lệ, cô luôn nhớ đến khung cảnh trong [ Ngôi Nhà Quái Vật ], nhớ đến căn phòng u ám và nội dung hoang đường quái dị của nó.
Cô thích những bộ phim u ám như thế này. Những câu chuyện đen tối đó có thể mang lại cho cô những phút giây thư giãn ngắn ngủi. Cô không thể nói rõ được mình thích là vì thường xuyên xem những bộ phim như thế, hay là bởi vì tính cách của cô căn bản đã u tối như vậy rồi.
Có thể rằng bản thân vốn đã là quái vật, vậy nên mới có thể chiến đấu với đồng loại của mình; nhìn chằm chằm vào vực sâu mà không sợ hãi, đó là bởi vì chính bản thân đã là vực sâu [3].
Nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, làm sao có thể nói rõ ràng?
Con người sẽ mãi mãi không bao giờ tưởng tượng ra được mặt tối của bản thân.
[3] Câu này được viết lại dựa trên một câu danh ngôn của Friedrich Nietzsche, nguyên văn là “Whoever fights monsters should see to it that in the process he does not become a monster. And if you gaze long enough into an abyss, the abyss will gaze back into you”. Tạm dịch: “Ai chống lại yêu quỷ nên cẩn trọng để chính mình không trở thành yêu quỷ. Nếu nhìn chằm chằm đủ lâu vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn”. Ý nghĩa của câu nói này là khi bạn biết quá nhiều về mặt tối của một sự việc, hiểu được động cơ bên trong và những lợi ích hấp dẫn mà nó mang lại, bạn sẽ rất khó để không bị nó đồng hóa. Tương tự như vậy, khi bạn quá chìm đắm vào một cảm xúc hoặc một trải nghiệm tồi tệ, bạn sẽ tiếp tục bị ám ảnh bởi sự tiêu cực và khó mà thoát khỏi nó.
[2] Poster phim [ Ngôi Nhà Quái Vật ]: