Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

Mộ Dạ Triệt lái xe quay lại biệt thự ở đỉnh núi lần nữa, nhưng hắn phát hiện không thấy Cổ Dư đâu!

Toàn bộ biệt thự lạnh tanh. đỉnh núi không có một bóng người, không khi dường như phiêu tán một cỗ hơi thở qủy dị!

Hắn hơi hơi cảm thấy bất an, nhưng lại không biết vì sao lại có loại cảm giác này? Có lẽ Cổ Dư chỉ là đi ra ngoài mua này nọ hoặc tản bộ, cho nên mới không có ở nhà!

Nhưng vì sao cô gái này lại đem đổ toàn bộ bữa sáng vào thùng rác?

Hắn nhìn thùng rác trước mặt này, lại đi vài bước ở trong phòng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt lại, nhìn người tuyết đang tan rã kia.

Tối hôm qua tất cả đều thật bình thường, cô ấy thậm còn cao hứng phấn chấn đắp nặn người tuyết, nấu bữa tối, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì cả! Chỉ mong không có việc gì!

"Tìm được đồ rồi, chúng ta đi thôi." Bạch Khiết rạng rỡ đi xuống từ cầu thang, giữ túi xách làm ra vẻ mình đã tìm được đồ vật quan trọng, hai mắt sáng ngời đi đến trước mặt Mộ Dạ Triệt, hưng phấn khoác cánh tay của hắn, "Rốt cuộc hiện tại em có thể danh chính ngôn thuận bước vào Mộ gia! Một ngày này, em chờ đợi đã thật lâu!"

Cô thân mật dựa vào hắn, kéo hắn đi ra bên ngoài, không hề có điều gì cố kỵ đối với hắn!

Mộ Dạ Triệt liếc nhìn cô một cái, trên gương mặt tuấn tú đã không còn sắc mặt vui mừng như lúc ban đầu, nâng tay nhẹ vuốt tóc của cô, nói giọng khàn khàn: "Vừa rồi tôi tặng quà cho em, hiện tại có mang theo bên người không?"

"Để ở trên xe, em tính giờ đi mở ra!" Cô gái có được gương mặt của Đại Lận khẽ cười với hắn, thần thái ôn nhu dường như không có gì khác biệt so với Đại Lận, khiến cho người ta khó mà phân biệt thật giả, thân mật dựa vào hắn, "Nhận được món quà này của anh đúng là ngoài ý muốn của em, anh đối với em thật tốt! Giờ chúng ta đến Mộ gia đi, thăm Mộ bí thư và Mộ thái thái, em vẫn luôn muốn được gặp bọn họ!"

Mộ Dạ Triệt lại lẳng lặng nhìn cô, không hề di chuyển bước chân chút nào, đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng phức tạp, "Vừa rồi xe đã về đến cửa Mộ gia, vì sao em nhất định phải kiên trì rời đi? Em nên biết, em đã đánh rơi cơ hội lần này."

Bạch Khiết

"Nhưng, đồ vật quan trọng nhất của em lại bị rơi ở nơi này!" Bạch Khiết không hiểu ý tứ trong những lời này của hắn, nhưng cô nhìn thấy, hiện tại Mộ Dạ Triệt đối với cô có chút lãnh đạm, "Giờ đồ của em đã tìm được rồi, thì ra nó rớt dưới gầm giường! Hiện tại chúng ta đến Mộ gia đi, em rất muốn gặp người nhà của anh, để cho bọn họ biết được thân phận của em."

"Giờ tôi đưa em xuống núi." Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn cô, thần sắc trầm tĩnh như nước, ánh mắt không gợn sóng sợ hãi, nhưng thái độ hắn đối xử với Bạch Khiết lại nhu hòa hẳn lên, không hề dùng loại ánh mắt phức tạp như vừa rồi để nhìn cô, mà là ôn nhuận như ngọc, lẳng lặng mang theo Bạch Khiết quay lại trên xe, "Tôi đưa em đến nơi em muốn."

"Vâng." Bạch Khiết ngoan dịu gật đầu, cũng không dám cố tình làm bậy như vậy nữa, xem chuyện hắn sủng nịnh là điều đương nhiên.

Trước khi rời đi, hắn lại hướng nhìn về căn biệt thự này, mang theo sự lo lắng đối với Cổ Dư, lái xe xuống núi.

Bạch Khiết thì đang ở bên cạnh mở hộp quà, không ngừng lắc lắc cái hộp, nghiêng đầu, vui sướng nghe âm thanh ở bên trong, "Món quà này có vẻ rất nhẹ, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là một quyển sách?"

"Để xuống núi rồi hãy mở ra." Mộ Dạ Triệt im lặng lái xe lên tiếng ngăn cản cô, âm thanh thản nhiên, trầm thấp mà từ tính, nhíu lại mày có vẻ tâm sự thật mạnh.

Trên thực tế hắn luôn luôn suy tư Cổ Dư đi về đâu, cứ cảm giác là sau khi Cổ Dư đợi hắn mang Lâm Tiêm Tiêm xuống núi, cô mới rời đi.

Nếu vừa rồi hắn không có mang theo Bạch Khiết quay về lấy đồ, có khả năng hắn không biết Cổ Dư đã rời đi, còn tưởng ràng cô đang nằm ngủ lười chảy thây! Cô ấy vì hắn mới tạm thời rời khỏi nơi này sao?

"Vâng." Bạch Khiết ở bên cạnh không có đụng đến hộp quà nữa, ôm nó vào trong lòng, lại cảm thấy món quà này ngày càng thần bí, nhất định sẽ khiến cô bất ngờ thật to!

Xe chạy xuống núi, một đường dưới ánh nắng tươi sáng, thời tiết vô cùng tốt, Mộ Dạ Triệt nhìn điện thoại, đột nhiên nhớ rằng hẳn là nên gọi điện cho Cổ Dư, hỏi một chút cô đang ở đâu, vì thế một tay lấy điện thoại gọi vào số của Cổ Dư. Cô gái này vì sao lại khiến hắn cảm thấy bất an như vậy? Cứ cảm giác cô xảy ra chuyện, mất tích có chút quỷ dị.

Điện thoại bên kia luôn luôn đổ chuông, nhưng không có ai nhận nghe, liên tục ở trong trạng thái không ai nhận điện thoại.

"Nếu nhận được điện thoại của anh, nhớ trả lời." Hắn lại gởi thư thoại vào hộp thư của cô, cúp máy, mày kiếm khẽ nhíu lại, đem xe lái vào nội thành phồn hoa chật chội.

Nhưng Bạch Khiết lại phát hiện, hắn không có lái xe về hướng vừa rồi, mà là thay đổi một hướng khác, thoáng nhìn là muốn đi đến nơi nào đó trước, sau đó mới quay về Mộ gia!

"Cần mua đồ gì sao?" Theo Bạch Khiết thấy, cô nghĩ rằng hắn muốn mua quà, tạo bất ngờ cho Mộ bí thư Mộ thái thái, liền nhẹ nhàng nở nụ cười, "Anh suy nghĩ thật chu đáo, không quên mua quà cho Mộ bí thư, vậy em cũng nhân tiện mua một món quà mừng gặp mặt với Mộ bí thư. Mộ bí thư thích uống Long Tỉnh hay là Quan Âm?"

Mộ Dạ Triệt lẳng lặng lái xe, không có trả lời cô, sườn mặt anh tuấn có vẻ ngưng trọng và âm trầm, đem xe lái về một phương hướng xa lạ, cách đại viện thị ủy càng ngày càng xa! Cái này, khiến cho Bạch Khiết dần dần cảm thấy không thích hợp!

"Anh muốn đưa em đi đâu?" Cô nhìn thấy xe lái ra ngoại ô, phát hiện nơi này căn bản không có khu trung tâm thương mại, không có khả năng hắn đưa cô đi mua quà! Loại cảm giác kì quái này làm cho cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, khẩn trương hẳn lên, "Hình như chúng ta càng ngày càng đi xa khỏi Mộ gia!"

"Đi đến nơi em muốn." Mộ Dạ Triệt thản nhiên trả lời, quay đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt chứa đầy ánh sáng nhu hòa, mà không phải lạnh lẽo, bỗng nhiên ôn nhu nói với cô: "Sau này, em đừng dùng loại phương pháp tự sát trả nợ thay mẹ nữa. Tôi sẽ dùng phương thức của mình để bù đắp lại sự thua thiệt của em, hãy sống thật tốt, quên đi những đau xót trước kia, được không?"

"Nhưng......" Bạch Khiết nắm chặt tay vịn an toàn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn nội thành Cẩm thành càng ngày càng xa, có ý muốn hắn dừng lại, "Em không muốn nhận sự bù đắp của anh, em chỉ muốn bước vào Mộ gia, cùng anh, cùng người của Mộ gia chung sống với nhau. Anh không có đối xử thua thiệt gì với em, em tự sát là vì em nghĩ không ra, không có vấn đề gì với anh cả. Hiện tại chúng ta quay về được không? Em không muốn phiêu bạt ở bên ngoài."

Bạch Khiết

Lúc này đây, Mộ Dạ Triệt không có lên tiếng nữa, Nhíu nhanh hàng lông mày, híp mắt lại, đạp ga tăng tốc, đem Bạch Khiết rời xa nơi này!

Hắn đã sớm nói qua, chính Bạch Khiết tự mình đánh rơi cơ hội lần này! Cô gái này bước đến trước cửa Mộ gia lại không chịu vào, nhất định phải kiên trì quay lại biệt thự ở đỉnh núi, vậy không có cơ hội lần sau!

Hắn ôn nhu đối với cô không phải là đương nhiên, mà là có giới hạn, hắn cũng không đáp ứng tất cả các điều kiện của cô, tất cả đều y sự mà quyết định! Trên thực tế, hắn cũng không có quyết định đưa cô đến Mộ gia, mà là chuẩn bị cho cô một lựa chọn khác, vì cô mà chuẩn bị một phần quà lớn!

Mà phần quà này, ở ngay trong hộp quà kia!

"Em thật sự muốn cùng anh về Mộ gia." Bạch Khiết bắt đầu ôn nhu cầu xin hắn, nắm chặt cánh tay hắn, đôi mắt sáng phủ kín khẩn cầu cùng nước mắt, thân hình tiêm gầy lo lắng hướng tới gần hắn, "Em chờ đợi một ngày này đã thật lâu, xin anh cho em cơ hội này. Nếu không có anh, em vĩnh viễn không có khả năng gặp được Mộ bí thư, em muốn theo mọi người chung sống cùng nhau......Anh dẫn em theo đi, van xin anh, xin anh."

Mộ Dạ Triệt nhếch môi, không hề cử động, vươn bàn tay to vuốt vuốt khuôn mặt của cô, rũ mắt nhìn gương mặt của cô, hạ thấp giọng nói, "Nhớ kỹ những lời tôi nói vừa rồi, hãy sống thật tốt, đừng tự sát nữa!"

Hắn lái xe chậm rãi ngừng ở ven đường, đem hộp quà tinh xảo đặt vào lòng Bạch Khiết, ôn nhu khẽ vuốt mặt của cô, ánh mắt thâm u, "Hiện tại tạm thời không thể quay về Mộ gia, bởi vì tôi lo lắng Cổ Dư xảy ra chuyện, cần lập tức đi tìm cô ấy. Mà em, không cần lại để cho tôi làm tổn thương chính mình nữa, hiểu không? Tôi nợ em rất nhiều, bởi vậy tôi hi vọng em sống thật tốt, không bị thương tổn nữa."

"Cổ Dư làm sao vậy?" Bạch Khiết nhíu mày, "Chị ấy xảy ra chuyện sao?"

"Sau khi chúng ta xuống núi thì cô ấy liền biến mất không thấy đâu, có khả năng xảy ra chuyện." Mộ Dạ Triệt nói giọng khàn khàn, lo lắng nhìn cô, gương mặt hoàn mỹ không tì vết càng thêm ngưng trọng, khóa chặt lông mày, sau đó bỗng nhiên vươn hay bàn tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, cho cô một cái ôm ôn nhu, nói giọng khàn khàn trên đỉnh đầu của cô: "Nhớ kỹ những lời tôi nói vừa rồi, tôi không hi vọng hai người gặp chuyện không may."

"Em......" Bạch Khiết ở trong lòng hắn giật mình, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mộ Dạ Triệt thì buông cô ra rất nhanh, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, giống như nội tâm bên trong giãy dụa, ánh mắt u ám lại kiên định như vậy, hơi hơi nheo mắt, xoay người xuống xe.

"Mộ......" Ánh mắt Bạch Khiết đuổi chạy theo hắn, nhanh chóng mở cửa xe ra, nhưng không có cách nào giữ hắn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lên một chiếc xe khác, thân ảnh ngang tàng dần dần biến mất trong tầm mắt của cô.

Vừa rồi hắn nói nợ cô rất nhiều, bởi vậy hi vọng cô sống tốt sao?

Mà hiện tại, hắn lại bỏ cô một mình ở nơi này là vì cô, vậy có được không?

Tâm tư người đàn ông này, cô thật sự nhìn không ra!

Lúc trước thì đồng ý mang cô về Mộ gia thăm hỏi Mộ bí thư, nửa đường cũng chuẩn bị quà cho cô, tạo bất ngờ từ trên trời rơi xuống! Nhưng mà hiện tại, chính hắn lại đưa cô rời xa Cẩm thành, nói một loạt những lời thật khó hiểu!

Trong mắt người đàn ông này rõ ràng là có tình yêu, ý yêu thương, cuối cùng lại bỏ rơi một cách khó hiểu, nói là muốn đi tìm Cổ Dư! Cô gái mạnh mẽ như Cổ Dư kia đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng còn ngủ nướng, gõ cửa thế nào cũng không tỉnh! Cô ấy đi ra ngoài tản bộ, tạm thời mất tích, sẽ quan trọng hơn so với chuyện của cô sao?

Bạch Khiết não nề, thế này mới nhớ tới hộp quà trong tay mình, còn chưa mở ra!

Vì thế cô nhanh chóng bóc hộp quà, phát hiện bên trong quả nhiên là một quyển sách, trong sách kẹp hai tờ giấy, là một tấm chi phiếu, cùng một vé máy bay!

Con số trên chi phiếu là một con số trên trời, một khoản tiền lớn, đủ để cô ăn lở miệng cả đời! Còn lại vé máy bay là từ Cẩm thành bay qua Thụy Sĩ, nửa giờ tới mới bay, cũng chính là tấm vé đường về của cô!

Mộ Dạ Triệt đưa cho cô món quà này, quả nhiên là đủ "Bất ngờ"! Dĩ nhiên là đưa cô quay lại Thụy Sĩ!

"Lâm tiểu thư, giờ chúng ta đến sân bay, đây là chỉ đạo của thiếu gia." Khi Mộ Dạ Triệt rời đi, có hai người vệ sĩ áo đen tuân lệnh đi tới trước chiếc xe, một người ngồi vào ghế điều khiển, một người ngồi vào ghế sau, phụng mệnh hộ tống Bạch Khiết đến sân bay, "Nửa giờ tới máy bay cất cánh, Lâm tiểu thư còn cần gì nửa không? Một đường này, chúng tôi một tấc cũng không rời, cho đến khi đưa cô an toàn quay về Thụy Sĩ."

Bạch Khiết thất vọng tựa người vào lưng ghế, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngoài cửa sổ, chỉ nói một câu, "Tôi muốn trở về Cẩm thành."

"Ngoài điều này, tất cả chuyện khác đều có thể thỏa mãn Lâm tiểu thư."

"Vậy quên đi." Bạch Khiết nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gương mặt ôn nhu trở nên ảm đạm, không thèm nhắc lại, tay phải lặng yên nắm chặt vé máy bay trong tay, vẫn không hề nhúc nhích. Nếu kế hoạch thất bại, vậy cô thay đổi sách lược, quay lại một lần nữa!

Chẳng qua lần này thật có lỗi với Mộ Dạ Triệt, cố quyết định là đi theo hắn rồi, vì đây rốt cuộc là sự dây dưa cả đời của cô!

---

Mộ Dạ Triệt đổi xe một lần nữa quay lại núi Thái Bình, tìm kiếm Cổ Dư mất tích. Trong kế hoạch hắn sắp xếp, Bạch Khiết hẳn là đã được người của hắn đưa đến sân bay, sau đó hộ tống một đường đưa cô quay lại Thụy Sĩ.

Hắn cho cô một khoản tiền rất lớn, hi vọng cô ở Thụy Sĩ dưỡng tốt thân thể của mình, không lo cơm áo gạo tiền, sau đó kết hôn sinh con cùng Phó Minh Khải, trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Đây là tâm nguyện duy nhất của hắn sau khi biết được cô chết đi mà sống lại.

Cô gái Lâm Tiêm Tiêm này không nên sau khi bị hắn lợi dụng, còn vì hắn mà phải trả giá bằng tính mạng, chút tình ý này hắn không trả nổi, không bồi thường được. Hắn càng không thể yêu Lâm Tiêm Tiêm, không thể động tình đối với con gái của kẻ thù! Nếu động tình, điều này đối với Triệu Hiểu Nhu đã chết mà nói, sẽ là một cái chê cười rõ đầu rõ đuôi!

Mẹ con Lâm gia đối với hắn mà nói, nhiều lắm cũng chỉ là khách qua đường!

Mà hiện tại biết được Lâm Tiêm Tiêm tự sát vẫn còn sống, hắn cảm giác trong lòng không hề trầm trọng hít thở không thông nữa, thoải mái một chút, còn có thể nhìn thấy một tia nắng mặt trời.

Ánh nắng này chiếu lên trái tim hắn, có thể là khuôn mặt tươi cười không thay đổi của Cổ Dư. Tựa như cho dù xảy ra chuyện gì, Cổ Dư đều có thể làm cho chính mình thêm thô lỗ bất hảo, làm cho cuộc sống vẫn tiếp tục như chưa từng thay đổi, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng hắn.

Ánh sáng mặt trời này kéo hắn dậy, để cho hắn nhìn thấy Cổ Dư tươi cười nhưng thương tâm ở sau lưng hắn, lại không thay đổi được điều gì, không thể bỏ mặc.

"Tìm em à, có chuyện gì sao?" Nhận được tin nhắn thoại hắn, thật lâu sau Cổ Dư mới gọi lại, giọng nói nghe có vẻ thật suy yếu, lại mang theo cười, "Hai người quên gì ở biệt thự sao?"

"Giờ em đang ở đâu?" Hắn trầm giọng hỏi cô, nhìn quanh nơi rừng núi này, tiếng nói trầm thấp chứa đầy lo lắng! Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ không thích hợp, có trời mới tin rằng cô ấy đi tản bộ!

"Em đi tản bộ, sao vậy? Anh không biết mật mã của biệt thự sao?" Cổ Dư cười ha ha, dường như nằm trên giường ngắm phong cảnh, lại tựa như thấy được xe của hắn, cười nói: "Nếu có đánh rơi đồ gì, hai người tự mình tìm đi, mấy ngày nay em xa nhà, không thể trở về, anh chuyển lời cho Mộ bí thư một tiếng, để bọn họ đừng lo lắng."

"Nói cho anh biết em đang ở đâu!" Mộ Dạ Triệt rống lên, mày kiếm nhíu chặt, mắt giận nheo lại, dĩ nhiên đã bắt đầu giận tái! Cô ấy rõ ràng ràng đang nói cho hắn biết, hiện tại cô đã xảy ra chuyện! Cũng không chịu báo cho hắn biết vị trí cụ thể của mình!

Mộ Dạ Triệt

Cô gái chết tiệt này hiện đang làm chuyện gì nguy hiểm!

"Đừng làm chuyện gì điên rồ!" Hắn lại nói, ánh mắt hướng nhìn bốn phía ngọn núi, vội vàng xoay người ngồi trở lại trong xe, "Em không có đi xa nhà, ngay tại nơi này thôi, đứng yên đó đừng đi đâu cả, anh lập tức đến đó!" Hiện tại nhất định là Cổ Dư thấy được xe của hắn!

Cổ Dư trầm mặc, tựa như bất đắc dĩ cười cười, nói cho hắn: "Em thật vui khi anh có thể quay lại, nhưng......đã quá muộn rồi." Cúp máy, từ nay về sau không có nhận điện thoại, điện thoại vẫn trong trạng thái không người nhận nghe.

---

truyenwiki1.com 18/3/2021.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!