Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

phong bất chính, tội danh này đủ khiến hắn ta thân bại danh liệt!" Về phương diện danh vị địa vị, Lâm Ngọc Nhi bà chính là một viên gạch thô ráp, cùng Mộ Dạ Triệt thanh danh hiển hách kia là một gốm sứ tinh xảo, hai bên đụng vào nhau, cuối cùng bên nào bị thương thảm nhất? Kết quả thật rõ ràng!

"Đúng vậy, phu nhân."

Lâm Ngọc Nhi vênh váo tự đắc ngồi lên xe rời đi, trước cửa dinh thự của phó tổng thống vẫn đèn đuốc sáng trưng, không hề bị ảnh hưởng khi nữ đầu bếp này quay lại. Đây chính là tầng lớp xã hội thượng lưu ở Singapore, bọn họ đem Lâm Ngọc Nhi làm một trận chê cười rồi qua, cũng chưa từng xem bà là một thành viên trong giới thượng lưu này, về phần ân oán giữa Lâm Ngọc Nhi cùng Hàn gia, căn bản không liên quan gì đến bọn họ!

Vì thế ngày thứ hai, toàn bộ báo chí lớn nhỏ của Singapore quả nhiên đăng hình ảnh thị trưởng Cẩm thành đang ân ái khiêu vũ cùng phu nhân, cũng có tiêu đề -- Mộ thị trưởng lại bị lộ ra mối tình ngoài giá thú? Bên thứ ba là cô dâu của lão gia Lí Quang Diệu tự sát tại hôn lễ?

Tin tức oanh động này giống như một quả bom nổ mạnh xuống mảnh đất Singapore! Lâm Ngọc Nhi thân là mẹ của Lâm Tiêm Tiêm, danh tiếng lại một lần nữa nước lên thì thuyền lên, tất cả truyền thông đều hướng về bà mà truy vấn hành tung Lâm Tiêm Tiêm!

"Xin hỏi việc này là thật sao? Lâm Tiêm Tiêm là vì Mộ thị trưởng mà tự sát ở hôn lễ sao?"

"Vậy hiện tại cô ấy ở nơi nào? Vì sao bệnh viện không có cô ấy? Là Lâm phu nhân đưa cô ấy đi trốn rồi sao?"

Lâm Ngọc Nhi đang bị phóng viên bao vây thì liếc mắt nhìn một cái, nhìn phóng viên đang đặt câu hỏi này, "Vì sao lại cho rằng tôi lại đưa con gái mình đi trốn?"

Phóng viên không nghĩ rằng Lâm phu nhân này sẽ chủ động hỏi ngược lại mình, vội vàng sờ lên mũi, trả lời: "Bởi vì ngày đó có tin tức, Lâm phu nhân phái người đến bệnh viện canh chừng, hơn nữa thực hiện công kích với Lâm Tiêm Tiêm. Bà vẫn phái người giám sát Lâm Tiêm Tiêm, làm cho cô ấy không được tự do."

Lâm Ngọc Nhi lạnh lùng theo dõi người phóng viên này, "Bởi vậy tiếp theo, tòa soạn báo của các người sẽ nhận được thư mời của luật sư bên phía tôi, các người sẽ chịu tội vì sự vô căn cứ của mình! Chờ ngồi tù đi!" Sau đó đeo kính lên, mang theo vệ sĩ ngồi vào xe riêng của mình, ngênh ngang mà đi!

"Ả đàn bà thối này nghĩ mình là ai chứ!" Nhóm phóng viên mắng to một tiếng, bắt đầu xôn xao kịch liệt, mọi người bị bà ta chọc tức giận đến nổi bão, "Một ả đàn bà không phát tài được, tiếng xấu lan xa mà thôi! Các người cứ việc đuổi theo bà ta, hỏi bà ta, viết về bà ta, khiến cho ả đàn bà này cút khỏi Singapore của chúng ta đi! Ả đàn bà thối tha! Đúng là bởi vì có những người như thế tồn tại, mới khiến không khí Singapore thối như vậy! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, thật sự biến Singapore trở thành nơi chạy nạn của kẻ thứ ba như bà ta sao?!"

Mà ở cùng thời gian, Mộ Dạ Triệt cũng thấy được tin tức này, hắn dùng ngón tay tùy ý lật xem báo chí, không có phản ứng quá lớn, chậm rãi nâng mắt lên nhìn Dịch Phong ở trước mặt, "Hiện tại Cổ Dư đã an toàn về đến Cẩm thành chưa?"

"Vâng, thiếu nãi nãi đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Cẩm thành. Như vậy thiếu gia, hiện tại chúng ta làm như thế nào? Không nghĩ rằng Lâm Ngọc Nhi sẽ bắt đầu gây sóng gió ở truyền thông như vậy, mục đích của bà ta rõ ràng là hủy hoại danh tiếng của ngài, khiến ngài thân bại danh liệt, chúng ta có cần tạo áp lực với truyền thông Singapore không?"

"Tạo áp lực làm gì?" Mộ Dạ Triệt đem thân hình cao to nằm dựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan lại gác trên mặt bàn, phát ra tiếng cười lạnh, tuấn dung trầm tĩnh, "Nếu không có tin tức mới, thanh danh của Lâm Ngọc Nhi sẽ không lan truyền lớn như vậy. Hiện tại bản thiếu nhận lời khiêu chiến này của bà ta, xem bà ta có thể chống đỡ được bao lâu, a! Dịch Phong, đi làm chuyện của mình đi."

"Nhưng, Lâm tiểu thư bên kia thì sao?" Dịch Phong nhắc nhở hắn.

"Tùy cô ấy." Mộ Dạ Triệt thản nhiên nhếch môi, thân hình cao lớn cúi nhẹ về phía trước, ngón tay dài lại lật lật một hai trang báo, quét hai mắt, nhìn chằm chằm Dịch Phong mà nói: "Nếu cô ấy nhất định kiên trì xem tin tức này, vậy cứ để cô ấy xem. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không cần chủ động đưa cho cô ấy xem. Nếu cô ấy tự tìm được những tin tức này, thì phải để chính cô ấy làm chủ vận mệnh của mình."

"Vâng, thiếu gia."

"Đi ra ngoài đi." Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, ý bảo trợ lý đi ra ngoài, lập tức đứng lên khỏi ghế, đi một hai bước phía trong, quay đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trong tờ báo trên bàn, mày nhíu lại.

Trong chuyện lần này, hắn thật sự không muốn liên luỵ đến Cổ Dư. Nhưng giai đoạn này Cổ Dư đã muốn một bước đạp chân vào, cô thương hắn, hơn nữa thường thường mê loạn hắn, làm cho hắn đôi khi cảm thấy thật mâu thuẫn. Hắn thật mâu thuẫn, tâm tình phức tạp hơn nữa cũng mê loạn, giống như có một tầng sương mù che trước mặt hắn, thấy không rõ, lại quả thật đã có thói quen có cô ở bên người.

Có lẽ chính Cổ Dư cũng bắt đầu hiểu được, bọn họ làm bạn sẽ tốt hơn, bởi vậy không hề có hi vọng xa vời gì với hắn, liền đem hắn trở thành một người bạn bình thường.

---

Buổi sáng, tin tức liên quan đến đoạn tình ngoài giá thú của Mộ Dạ Triệt lần lượt được tuôn ra qua các mặt báo, buổi chiều, ảnh cưới cùng giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Ngọc Nhi có nguyên quán Vân Nam cùng chồng cũ đã bị các phóng viên cần cù vất vả đào móc ra.

Những phóng viên này không ngại cực khổ, từ Nam đến Bắc, điều tra từ chồng trước của Lâm Ngọc Nhi đến Hàn gia trước kia, có thể nói là lật tung gốc gác của Lâm Ngọc Nhi ra!

Hiện tại trong khoảng thời gian này, bọn họ vì lấy được tin tức, không sợ Lâm Ngọc Nhi trấn áp cùng lén đánh, đem tin tức Hàn gia vốn bị phong tỏa này mà kéo từng chi tiết một đi ra, đem chân tướng của Hàn gia năm đó trả lại như cũ!

Hiện tại, chồng trước của Lâm Ngọc Nhi là Tiếu Hùng đã hơn sáu mươi tuổi, khi phóng viên đến phỏng vấn, ngoài việc ông ta cắt đứt quan hệ cùng Lâm Ngọc Nhi, cũng phối hợp đem ảnh cưới cùng giấy chứng nhận kết hôn năm đó ra, thừa nhận năm đó quả thật cùng Lâm Ngọc Nhi sinh hai đứa con gái, hai người đã ly hôn. Nhưng đồng thời ông ta cũng chỉ ra và xác nhận, năm đó sau khi Lâm Ngọc Nhi đến Bắc Kinh, lại hẹn hò bí mật cùng ông chủ của công ty mình làm việc, từng khoe ra trong điện thoại rằng, bà ta đã tìm được một người đàn ông tốt hơn một ngàn một vạn lần so với Tiếu Hùng!

Mà người đàn ông họ Hàn này, sớm đã có vợ, cũng có một đứa con!

Đương nhiên, nhân vật đem chân tướng mấu chốt việc vợ chính của Hàn gia tự sát thật ra là quản gia của Hàn gia năm đó, là người quản gia đã tiến lên cướp con dao nhọn trong tay thiếu nãi nãi!

Người quản gia năm đó ngoài việc chính mắt mình nhìn thấy một cảnh tự sát này, cũng trải qua những ngày tháng bị bên thứ ba không ngừng gọi điện thoại quấy rầy thiếu nãi nãi. Ông thân là quản gia, sẽ thường xuyên giúp thiếu nãi nãi loại bỏ những cuộc gọi quấy rầy của bên thứ ba này, nhưng có một số cuộc gọi vẫn bị thiếu nãi nãi tự mình nhận nghe như cũ. Bởi vì đối phương lấy được số điện thoại của thiếu nãi nãi, bắt đầu giằng co một đoạn thời gian đến nửa năm, khiến tinh thần của thiếu nãi nãi dần dần hỏng mất.

Người quản gia này họ Đỗ, cũng chính là Đỗ quản gia ở biệt thự ven biển, cha của Thị Na. Trước kia hầu hạ Hàn gia, hiện tại được Mộ Dạ Triệt thuê một lần nữa, quản lý biệt thự ven biển.

Vì thế buổi chiều đó, Lâm Ngọc Nhi gặp được một con cá lọt lưới trong TV, là người quản gia năm đó, bị làm sáng tỏ rất nhiều chi tiết năm đó bà ta câu dẫn Hàn Vũ Ngấn, nhất là bà ta liên tục gọi điện quấy rầy vợ chính, cùng với thương tổn tiểu Hàn Triệt ở trường học, những chuyện cũ này rõ ràng được đưa ra, điều này khiến cho bà ta không dám kiêu ngạo trước mặt phóng viên nữa, mà là thật sự sợ hãi hiện tại chính mình sẽ bị người qua đường đánh chết!

Theo bà ta thấy, bên thứ ba cũng không khiến công chúng tức giận như vậy, khắp nơi trên thế giới đều có tiểu tam, không phải riêng mình bà, mấu chốt là năm đó bà ta lấy thân phận dì Lâm mà đi thương tổn tiểu Hàn Triệt chỉ có bảy tuổi, khoác bộ mặt u buồn giả nhân giả nghĩa, bắt đầu vào ở trong Hàn gia, hơn nữa lại ngồi đối diện với Hàn phu nhân mà uống trà ở trong phòng khách của Hàn gia!

Triệu Hiểu Nhu

Hàn phu nhân thật nhiệt tình chiêu đãi bà ta, bà ta dịu dàng nói lời cảm tạ, thanh tú văn nhã, cũng gọi vợ chính là chị, lại rũ mắt cười thầm, ở trong lòng đang có chủ ý với chiếc giường trong căn phòng ngủ kia! Ai có thể nghĩ rằng bà ta đã muốn cùng ông chủ của mình lăn qua trên chiếc giường này đâu, ngày đó bà ta chủ động đến Hàn gia uống trà, là vì Hàn Vũ Ngấn không chịu đưa bà ta đi ăn tối, mà lại muốn trở về đoàn tụ cùng vợ con, cho nên bà ta trực tiếp đến đây, ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm cùng Hàn thái thái, hơn nữa còn tham gia bữa tối cùng gia đình bọn họ!

"Đỗ tiên sinh, năm đó ông là quản gia của Hàn gia, thật sự chính mắt nhìn thấu Lâm Ngọc Nhi này cùng Hàn Vũ Ngấn phát sinh quan hệ nam nữ bất chính ở trong phòng ngủ đúng không? Sau đó mấy tháng, Hàn phu nhân liền xảy ra khắc khẩu kịch liệt cùng Hàn tiên sinh, tuyệt vọng đến mức tự sát trước mặt Hàn tiên sinh, mà lúc đó ở đấy, còn có tiểu thiếu gia bảy tuổi." Âm thanh vang dội của MC vang lên trong TV, đem những tin tức gièm pha của Lâm Ngọc Nhi bại lộ trước ánh sáng,

"Những tin tức này từng bị phong tỏa một lần, tiểu thiếu gia tử vong ở cô nhi viện, không ai biết được, cho đến hơn hai mươi năm sau, chuyện Lâm Tiêm Tiêm tự sát bị truyền thông làm sáng tỏ, Singapore chúng ta mới biết được Lâm Ngọc Nhi từng có một đoạn qua lại như vậy. Nói tới đây, chúng ta không thể không hỏi Lâm Ngọc Nhi một câu -- năm đó ở trước mặt một đứa trẻ, chia rẽ một gia đình hạnh phúc, trong lòng bà ta có áy náy hay không? Vì sao hôm nay sau hơn hai mươi năm, vì thực hiện giấc mộng của mình, thế nhưng lại sử dụng trò cũ, bức ép chính con gái của mình gả cho giới nhà giàu? Thân là công dân Singapore, sau khi sự việc này được làm rõ, Lâm Ngọc Nhi vì sao còn có thể thuê côn đồ hành hung phóng viên? Ở trong mắt bà ta còn có pháp luật hay không?"

"Thật ra năm đó, Lâm Ngọc Nhi này từng tung đòn hiểm với thiếu gia Hàn Triệt ở trường học." Đỗ quản gia ở bên cạnh bổ sung thêm một câu, nét mặt già nua nghiêm khắc, "Năm đó thiếu gia Hàn Triệt chỉ có bảy tám tuổi, thường xuyên bị Lâm Ngọc Nhi đe dọa ở trường học, bị đánh, sau đó tới đêm khuya, sẽ gặp ác mộng không ngừng. Có một lần, tôi cảm giác khác thường, nên canh giữ trước trường học của thiếu gia, thế này mới phát hiện Lâm Ngọc Nhi nhiều lần kéo thiếu gia Hàn Triệt lên xe, cũng không ngừng lấy tay đánh và tát liên tục vào mặt của thiếu gia. Tôi nghĩ đây cũng có thể là lời giải thích vì sao Lâm Ngọc Nhi lại dùng phương pháp giáo dục này mà dạy hai đứa con gái của mình, hơn nữa còn thuê côn đồ hành hung phóng viên."

"Đúng vậy, xem ra trong mắt bà ta, pháp luật đối với bà ta cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, bởi vậy chúng tôi chân thành hi vọng cảnh sát Singapore có thể xử lý thích đáng chuyện này, cho mọi người một cái công bằng."

Lâm Ngọc Nhi ở trên xe thì gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nét mặt hết xanh lại trắng, cũng không dám bừa bãi nữa.

Bà ta bảo tài xế giảm tốc độ, dừng ở bên đường, không thể không tại đường cùng hết sức này, tìm kiếm sự giúp đỡ từ quý nhân An Đề của mình, khóc thương tâm mà nói: "An Đề, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu tôi. Nể tình tôi nhiều năm hầu hạ ngài như vậy, ngài giúp tôi áp chế những tin đồn này đi, sự việc không phải như thế......"

"Ngọc Nhi, An Đề cũng là từ hôm nay trở đi mới thật sự hiểu biết về cô." An Đề vô cùng đau đớn mà nói, người còn ngồi trước màn hình TV, nhìn tin tức này, "Dáng vẻ Ngọc Nhi cô thiện lương nhu nhược như vậy, vì sao tâm địa lại độc ác như thế? Năm đó Tiêm Tiêm bị cô bức ép đến bỏ đi còn chưa đủ sao? Vì sao nhiều tuổi qua đi như vậy, An Đề vô cùng tin tưởng cô hôm nay mới biết được, tất cả những gì của Lâm Ngọc Nhi cô là giả? Cô làm bên thứ ba xen vào gia đình người khác, nên mới cố ý đi xa đến Singapore, cùng kim chủ của mình chơi trò chơi đuổi bắt. Không phải là cô bị chồng đánh đập, mới tìm đến An Đề này. Cô bức tử vợ chính, còn tổn thương một đứa bé chỉ mới bảy tám tuổi, cô......thật sự khiến người ta thất vọng!"

"An Đề!" Sắc mặt Lâm Ngọc Nhi lạnh lùng, lập tức thu hồi lại những giọt nước mắt, không hề giả vờ khóc lóc, "Tôi hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, lần này ngài thật sự thấy chết mà không cứu được sao? Mấy năm nay mẹ con chúng tôi đều sống tốt, đột nhiên có người đứng ra làm chứng nói tôi có hành vi phạm tội, An Đề, ngài không biết đây là có người cố ý nhắm vào tôi sao?"

"Cho dù là có người nhắm vào cô, vậy những lời Tiêm Tiêm nói là giả sao?" An Đề hỏi lại bà, "Những lời Tiêm Tiêm nói vào cái ngày tự sát, cùng tin tức hôm nay lại trùng hợp, Lâm Ngọc Nhi cô thật sự đã bức tử vợ chính, bức ép con gái mình đi xa tha hương! Lương tâm của An Đề không thể giúp được cô!"

"An Đề, Tiêm Tiêm đang ở chỗ ngài sao?" Lâm Ngọc Nhi lập tức ngửi được một tia khác thường, vội vàng nâng tay lên, bảo tài xế lập tức lái xe đến dinh thự của An Đề, "Bữa tiệc ngày hôm qua, có phải ngài dấu Tiêm Tiêm ở nơi đó?" Thì ra ngày hôm qua Tiêm Tiêm vẫn đứng ở trong đại sảnh bữa tiệc, thậm chí vô cùng có khả năng nâng ly rượu đứng sau lưng bà, thế nhưng bà lại không có phát hiện ra! Nghĩ rằng Mộ Dạ Triệt đem Tiêm Tiêm giấu ở một nơi không người biết!

"Tiêm Tiêm...... đúng là ở chỗ ta, nhưng cô không nên động vào con bé." An Đề nói lạnh nhạt, cảnh cáo bà ta đừng tiếp tục làm sai nữa, "Hiện tại việc đã đến nước này, cô hãy bỏ qua cho hai đứa con gái của mình đi. Thân thể của Tiêm Tiêm thật vất vả mới có chuyển biến tốt, cô đừng nên kíƈɦ ŧɦíƈɦ con bé nữa!"

"An Đề, tôi không phải lại đây tìm con bé tính sổ, mà là muốn cởi bỏ hiểu lầm cùng con!" Lâm Ngọc Nhi lo lắng rống to, bảo tài xế tăng tốc nhanh lên, nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất để tìm ra con gái, "Có phải Mộ Dạ Triệt đưa Tiêm Tiêm đến đó hay không? Là tối hôm qua được đưa tới, hơn nữa vẫn ở cùng một chỗ với hắn ta sao? Vậy ngài nói cho con bé biết, mẹ biết sai lầm rồi, mẹ không nên bức tử con như vậy, xin con tha thứ cho mẹ! Hiện tại tôi nhất định phải nói chuyện cùng con bé, để con bé chờ tôi đến đó!"

"Ngọc Nhi!" An Đề gằn một tiếng, dĩ nhiên đã bắt đầu tức giận, "Đừng có bức Tiêm Tiêm nữa, con bé đã chịu không nổi rồi! Nếu cô còn như vậy, An Đề sẽ báo cảnh sát đến xử lý chuyện này!"

"An Đề, tôi không có bức Tiêm Tiêm, mà là ngăn cản con bé nhất định không thể bị Mộ Dạ Triệt lợi dụng, trong lòng tôi, Tiêm Tiêm so với Nho Nhỏ còn quan trọng hơn, con bé là đứa con gái mà tôi tự hào nhất, là một tay tôi nuôi lớn, tôi chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép......"

Đô -- An Đề đã cúp máy, cự tuyệt nhận nghe điện thoại của bà ta!

Mà Lâm Ngọc Nhi nóng lòng như lửa đốt lại tiến đến dinh thự xa hoa kia, một lòng trước nay chưa từng khẩn trương như vậy, giống như nhìn thấy Tiêm Tiêm vài tuổi nhu thuận dựa vào trong lòng bà, dùng tiếng nói trẻ con mà cam đoan với bà: "Mẹ, sau này lớn lên, con nhất định sẽ cho mẹ sống những ngày thật tốt." Thời điểm đó tiểu nha đầu này là nhu thuận đến cỡ nào, nhìn thấy mẹ bị khinh thường bắt nạt, nhất định phải xuất hiện bảo vệ mẹ, hơn nữa càng thêm nghe lời.

Nhưng hiện tại, đứa con gái này của bà lại cam tâm tình nguyện bị Mộ Dạ Triệt lợi dụng, thiếu chút nữa trở mặt thành thù cùng người mẹ này!

Cho dù bà đã đánh mất đứa con gái này, cũng không nên bị Mộ Dạ Triệt lợi dụng nha! Tiêm Tiêm, mẹ hận là hận con đối nghịch với mẹ, mà con không biết, mẹ con chúng ta bị người ta lợi dụng, con hẳn là nên ngoan ngoãn trở lại bên người mẹ, đồng tâm hiệp lực cùng mẹ, chứ không phải ngây ngốc để người ta lợi dụng, thương tổn người thân nhất của mình!

Ai là người thân nhất của con? Chính mẹ mình mới là người thân nhất của con, chứ không phải người đàn ông không thương con này!

Hai mươi mấy phút sau, khi bà nóng lòng như lửa đốt chạy tới dinh thự của lão gia Tư Chính, quản gia đột nhiên lại làm cho bà ta một đường thông suốt đi vào dinh thự, không có ngăn cản bà ta lại.

Tiệc rượu đã dọn sạch, phòng khách to như vậy lại lạnh tanh, Lâm Tiêm Tiêm gầy yếu đứng bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt đắm chìm dưới ánh mặt trời, mặt nhìn nghiêng thật lẳng lặng. Quả thật là chạng vạng hôm qua Lâm Tiêm Tiêm được đưa về đây, cùng trở về với Mộ Dạ Triệt, thấy được Lãnh Đông Húc cõng Cổ Dư đi phía trước, Mộ Dạ Triệt bước đến lên tiếng gọi, sau đó kéo Cổ Dư đi vào phòng khách, hai người trai tài gái sắc thoáng nhìn vô cùng xứng đôi. Cô cũng tham gia bữa tiệc rượu long trọng đưa tiễn phu nhân thị trưởng, thậm chí nâng một ly rượu đứng ở trong góc, lẳng lặng nhìn Mộ thị trưởng cùng phu nhân khiêu vũ.

Sau đó, cô ở trong phòng ngủ của Mộ Dạ Triệt, chờ Mộ Dạ Triệt đưa Cổ Dư đến sân bay, chờ hắn quay lại.

Cô tựa như một cái bóng, vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ có thể ở tại một nơi không người mà xót xa cho mình, a.

Bởi vậy, giờ phút này cô chậm rãi quay đầu lại, để lộ một nụ cười suy yếu với mẹ mình: "Mẹ, chúng ta đã lâu không gặp." Vài phút trước cô yêu cầu gặp riêng mẹ, bởi vậy An Đề mới để cho mẹ đi vào. An Đề thật tốt với cô.

"Tiêm Tiêm!" Lâm Ngọc Nhi đề cao giọng, ý đồ đi đến phía con gái, nhưng thấy biểu tình của con gái không thích hợp, bà vội vàng dừng bước, nói ôn nhu: "Mẹ biết sai rồi, mẹ không nên hồ đồ như vậy mà phái người dạy cho con một bài học, con tha thứ cho mẹ được không? Trên đời này, mẹ con chúng ta mới là người thân nhất của đối phương, bất kỳ kẻ nào cũng không so sánh được, con hiểu không? Mẹ không có khả năng sẽ thật sự đi tổn thương con!"

"Mẹ, con biết." Lâm Tiêm Tiêm gật gật đầu, ngược lại đi tới bên mẹ, vừa cười nói: "Mẹ, lúc còn rất nhỏ, giấc mộng của con chính là để mẹ được sống những ngày tốt nhất, không hề bị người ta khi dễ, bởi vậy con nhất định phải làm cho mình có thành tích vĩ đại, trở nên nổi bật."

Lâm Ngọc Nhi hơi hơi sửng sốt, nhìn con gái.

Thân thể của Lâm Tiêm Tiêm cực kỳ suy yếu, sắc mặt trắng như tờ giấy không có một giọt máu, nhưng cô vẫn tiếp tục đi về phía mẹ mình, cười, "Mẹ......." Âm thanh mềm nhẹ của cô chứa đầy sự lưu luyến, giống như trước đây gọi mẹ, tình cảm chân thật, điều này khiến cho Lâm Ngọc Nhi cảm giác thật không thích hợp, hơn nữa lòng hơi hơi chua xót, nhưng không đợi bà ta phản ứng, con gái mà bà ta có ý đồ cứu lại cũng bỗng nhiên giơ lên một con dao cắt hoa quả dấu trong tay áo, một dao đâm vào cổ họng của chính mình!

Lâm Tiêm Tiêm

"Tiêm Tiêm!" Lâm Ngọc Nhi tại một khắc này trừng lớn hai tròng mắt, trơ mắt nhìn con dao nhọn kia cắt đến cổ họng của con gái, máu tươi bắn lên mặt bà ta...... "Tiêm Tiêm!" Bà ta bắt đầu tê rống, nổi điên mà xông tới, ý đồ đoạt đi con dao hoa quả, nhưng con gái lại tựa như Triệu Hiểu Nhu năm đó nằm ngã

úp sấp xuống, trên cổ họng tất cả đều máu là máu......

"Mẹ, con đau khổ quá." Vẻ mặt đầy máu của Lâm Tiêm Tiêm nằm trong lòng Lâm Ngọc Nhi, nước mắt trong khóe mắt hỗn loạn cùng máu, ngã ngào xuống, giọt lên cánh tay của Lâm Ngọc Nhi, "Con......có phải thật rất khổ không......Sau này......không cần đi tổn thương anh ấy, con......thay mẹ......trả nợ cho anh ấy......"

"Tiêm Tiêm! Đừng nói nữa!" Lâm Ngọc Nhi lấy tay đè lại miệng vết thương của con gái, lại phát hiện làm thế nào máu tươi cũng không ngừng phun ra, cho dù tay bà ta có đủ linh hoạt, lúc này vẫn như cũ không thể ngừng dòng máu này lại được, không thể chấp nhận con gái đang dùng phương thức này mà tự sát ngay trước mặt mình!

Bởi vì lần này thanh danh của bà quét rác, cùng đường, cần phải có người thân ở bên cạnh mình. Bởi vì mới trước đây thôi tiểu nha đầu này thật nhu thuận, sẽ ôm bà mà nói "Mẹ, sau này lớn lên, con nhất định sẽ cho mẹ sống những ngày thật tốt", thật ra là một cô con gái ngoan, là người thân của bà, tuy rằng lần đó Tiêm Tiêm đối nghịch với bà, trở mặt với bà ở trong hôn lễ, mà khi đó bà cũng không biết con gái đang bị Mộ Dạ Triệt bài bố!

Hiện tại con gái của bà không cứu được, một con dao nhọn đâm vào cổ họng chảy nhiều máu như vậy, rất giống con gái trước đây khóc gọi mẹ, muốn từ nơi mẹ có được sự giải thoát......Năm đó Triệu Hiểu Nhu cũng dùng con dao cắt thịt bò này tự sát nằm run rẩy trong vũng máu như vậy sao? Vì sao lại muốn dùng phương pháp này để trả thù bà?! Vì sao?!

---

Cổ Dư

Cổ Dư ở Cẩm thành nghe nói là Lâm Tiêm Tiêm lại tự sát, nhưng, lần này không phải Lâm Tiêm Tiêm đùa giỡn, mà là ở dinh thự của lão gia Tư Chính, sau khi ngủ một đêm cùng Mộ Dạ Triệt, tự sát trước mặt Lâm Ngọc Nhi, xác nhận tử vong!

Lúc ấy Cổ Dư đang ở tòa thị chính, nghe được tin tức này, tài liệu trong tay cô lập tức rớt xuống đất, sau đó lại vội vàng nhặt lên.

Cô lấy tay giữ lấy cái trán đang ứa ra mồ hôi lạnh của mình, vỗ vỗ, gọi điện thoại nói: "Gần đây không phải bên Singapore đang làm rõ đoạn tình ngoài giá thú của Mộ thị trưởng sao? Vì sao Lâm tiểu thư lại đột nhiên tự sát?"

Hơn nữa tin tức này lại bị phong tỏa? Chẳng lẽ là Lâm Tiêm Tiêm lại bị bức bách? Điều này không phải làm cho người ta đau tim sao!? Mỗi một đoạn thời gian lại tự sát một lần, hơn nữa lần này thật đúng là không cứu được! Cô vốn còn nghĩ rằng Lâm Tiêm Tiêm hiện tại sống thật hạnh phúc, thì ra là thật hậm hực!

Cô gái này vì sao lại muốn tự sát!

Cô phiền não dựa ghế đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên tâm loạn như ma khó có thể bình phục được, trên mặt một mảnh đau thương.

Vì muốn trả nợ cho mẹ sao? Hàn mẫu năm đó cũng dùng phương thức này tự sát trước mặt con, bởi vậy Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy tuyệt vọng cũng dùng phương thức này mà tự sát trước mặt Lâm Ngọc Nhi sao? Đây là phương thức quỷ quái gì! Thật tàn nhẫn!

---

truyenwiki1.com 16/12/2020.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!