Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ramsessivy

"Tôi đến Singapore để du lịch ~ tôi có người bạn ở nơi này." Cổ Dư quay đầu nhìn anh, sờ sờ mặt mình, nghĩ rằng biểu tình của mình có rõ ràng như vậy sao? Thật ra hai người kia vừa rồi là tiến hành hô hấp nhân tạo trong phòng cấp cứu nha, cô cũng không có nghĩ lầm gì!

Vì thế cô nhanh chóng đi trở về, vào thang máy, rời khỏi nơi này rất nhanh.

Sau khi đi ra bệnh viện, không khi bên ngoài không phải tươi mát bình thường, làm cho cô hít mạnh mấy hơi, mở lớn miệng phát ra âm thanh tán thưởng, khiến người qua đường đều tưởng rằng cô bị bệnh thần kinh!

Bên ngoài xe đến xe đi, khí thải bay đầy trời, không khí làm sao tươi mát được? Cô gái này có bị bệnh mới có thể giống kẻ điên mở to mồm mà hít thở!

Nhưng, bệnh viện chật chội quả thật lại áp lực hơn so với bên ngoài trống trải, Cổ Dư cảm thấy, thế giới bên ngoài thật rộng lớn, cô làm gì vẫn muốn để Mộ Dạ Triệt ảnh hưởng chính mình, do đó làm cho mình một lòng bị nhốt trong lồng giam chứ? Thế giới thay đổi, là từ chính tâm tình của mình mới xảy ra thay đổi, nếu cô vẫn có phản ứng, vậy vẫn nên kiềm chế lại!

Cổ Dư

Vì thế buổi chiều, cô lại lần nữa quay lại số 21 Dụ Hành Lang Đông, chậm rãi đi nơi này, thưởng thức mảnh đất Singapore.

Nơi này quá nóng cùng nhộn nhịp, cái gì cũng có, kiến trúc cổ, đủ loại phong tục tập quán, hoa quả đầy màu sắc, trang phục, thức ăn, đều phiêu đãng trên con đường không ồn ào của Singapore, cùng với một hàng người già và trẻ nhỏ ngồi ở trước cửa nhà.

Cô tò mò sờ sờ lên trang phục dân tộc của Singapore, phát hiện giống phục sức của Thái Lan, thanh nhã, áo khoác màu trắng bó sát người cùng áo ngắn, bên dưới là váy ngắn rực rỡ, tất chân dài, cũng như sử dụng đai lưng váy tinh mỹ, có thể thể hiện sự xinh đẹp yểu điệu tuyệt trần của một cô gái.

Ông chủ cửa tiệm muốn cô mua một bộ, nói là hiện tại nhà của lão gia Tư Chính đang thông báo tuyển dụng đầu bếp nữ, mặc bộ váy này có thể được tuyển vào! Cùng sử dụng ngón tay mà chỉ vào nhà của Lâm Tiêm Tiêm, dùng tiếng Hán mà nói: "Lâm Ngọc Nhi ở số 218 Đại Bài kia, năm đó chính là mặc bộ trang phục này mới được An Đề chọn, đi vào làm đầu bếp, chưa được vài năm thì đi hầu hạ An Đề. Thật ra năm đó Lâm Ngọc Nhi này chính là dựa vào sự yêu thích ăn mặc của An Đề, khiến cho người ta sáng mắt, đoan trang, bởi vậy tiểu thư có thể thử một lần. Tôi sẽ giảm giá cho cô."

Cổ Dư thấy ông chủ này đem Lâm Ngọc Nhi ra mà quảng cáo, liền để ông không vội, vười nói: "Gần đây tôi nghe nói, Lâm Ngọc Nhi nổi tiếng này bức ép con gái gả vào gia đình giàu có, khiến con gái tự sát ngay tại trận? Đây không phải là tin thật chứ?

"Đó chính là do bà ta tự làm tự chịu, không liên quan cùng dân buôn bán quần áo chúng tôi." Ông chủ cầm quần áo nhét vào trong túi giấy, lại bấm máy tính chiết khấu cho cô, cũng không ngẩng đầu lên, "Năm đó quả thật là bà ấy mặc bộ quần áo này nên mới được An Đề tuyển dụng, vô cùng xinh đẹp, khiến ánh mắt người đàn ông năm đó của bà ấy nhìn đăm đăm, không cho bà ta đi qua ứng tuyển làm đầu bếp...... Chúng tôi làm hàng xóm với bà ấy nhiều năm như vậy, tuyệt đối không tính sai ~ được rồi, tính xong, tổng cộng là 563 tệ, giảm cho cô số lẻ, còn 550."

"Người đàn ông nào?" Cổ Dư bắt được từ mấu chốt trong đó, kinh ngạc nhíu mày, tò mò nhìn ông chủ đang nóng lòng việc buôn bán này, "Theo tôi được biết, Lâm thái thái này ngoài hai cô con gái ra, không có tái hôn, hai đứa con gái đều mang họ Lâm của mẹ." Thật ra ông chủ này vì phục vụ việc buôn bán, thế nhưng lại đem tin tức của Lâm Ngọc Nhi ra hấp dẫn khách hàng! Cô cho là bỏ thời gian ra cũng đáng!

"Đúng là như thế! Năm đó quả thật có một người đàn ông vô cùng anh tuấn theo bà ấy đến đây!" Ông chủ cầm túi giấy đựng quần áo ném cho cô, để cô trả tiền, "Tiểu thư, 550 tệ."

Cổ Dư lấy tiền từ trong túi, đưa qua cho ông ta, "Người đàn ông anh tuấn này sau khi đuổi theo thì sao?" Vì sao cô cảm thấy đoạn ân oán này có liên quan đến Mộ Dạ Triệt? Nếu không vì sao Mộ Dạ Triệt lại sắp xếp cho Lâm Tiêm Tiêm gả qua Singapore?

"Sau khi đuổi theo, đương nhiên là khiến cho tôi không còn cơ hội này ~" Ông chủ lấy tiền mặt của cô, đếm đếm xong nhét vào trong túi, sau đó vừa tìm tiền lẻ, vừa rung đùi đắc ý, "Năm đó người đẹp này đến Singapore vào ở nhà bác chồng của mình, tôi liếc mắt một cái liền coi trọng bà ấy, mỗi này đều lại đây giúp bà ấy phụ giúp bác chồng bán tạp hóa, nhưng từ sau khi người đàn ông họ Hàn này đuổi theo, Lâm Ngọc Nhi từ chối tôi ở ngoài cửa, tình chàng ý thiếp với người đàn ông họ Hàn này. Nhưng mà cũng không được bao lâu, đôi uyên ương này bắt đầu cãi nhau mỗi ngày, người đàn ông họ Hàn liền dọn đồ ra khỏi lầu một, thường xuyên không thấy bóng dáng."

Ông ta tìm tiền lẻ thối lại cho Cổ Dư, lại dùng ngón tay chỉ vào cánh cửa gỗ cũ nát kia, "Cho đến hiện tại tôi cũng không hiểu được, một người đàn ông như thế sao lại cho phép quả cầu kia treo trên khung cửa nhà mình chứ? Tuy rằng ông ta sớm đã không ở nơi này, nhưng quả cầu lông chim sặc sỡ treo nơi đó cũng không ngại sao, quá lòe loẹt, năm đó Tiêm Tiêm thích đá quả cầu này, thấy bác Hàn ở lầu một, liền đem toàn bộ quả cầu này treo ở cửa của ông ta, nhưng nhiều năm qua đi như vậy, những quả cầu kia thế mà vẫn còn tồn tại, đều phai màu......"

"Ý của ông là, bác Hàn này ngoài năm mới mới quay về, sau đó không trở lại nữa sao?" Cổ Dư quả thật cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Mộ thái thái có nhắc đến, trước kia Mộ Dạ Triệt gọi là "Hàn Triệt", không biết rốt cuộc có quan hệ gì với Hàn bá bá này không, "Vậy bác Hàn này có phải có một đứa con với vợ trước hay không?"

"Cái này sao tôi biết được!" Ông chủ nhướng mắt, cảm thấy cô gái này không phải đang buôn chuyện, mà là đang tìm hỏi căn nguyên vấn đề, làm cho ông không muốn tiếp tục bàn luận, ông chỉ muốn tiếp tục kinh doanh kiếm sống thôi, "Ngoài việc tôi biết người đàn ông họ Hàn này đến từ Trung Quốc, sau đó mất tích, những chuyện khác tôi không biết! Hiện tại tôi cảm thấy mắt mình bị mù rồi, nên năm đó mới coi trọng loại người như Lâm Ngọc Nhi, may mắn năm đó không có cưới bà ta......"

Ông ta bắt đầu lầm bầu lầu bầu, cảm khái mà lắc đầu, xoay người lại đi sửa sang quần áo.

Cổ Dư thì mang theo túi giấy đựng quần áo nhìn về cửa sổ nhà Lâm Ngọc Nhi, chậm rãi đi tới bên này.

Một người phụ nữ Lâm Ngọc Nhi đột nhiên xuất hiện, vì sao cảm giác toàn bộ thế giới đều xoay chuyển xung quanh hai mẹ con này?

Cô chậm rãi đi tới số 218 Đại Bài, dừng lại trước tấm gỗ cũ nát kia, nhìn một lượt quả cầu lông chim bị phai màu. Hoàng hôn đã buông xuống, đường phố đã lên đèn, cô vẫn có thể thấy rõ được trên ván cửa có ba chữ xiêu vẹo -- thật xin lỗi, rõ ràng là khắc lên đó.

Nhưng khi cô tò mò lấy tay đụng chạm những quả cầu này, quả cầu lại bị đứt ra, như kiểu bị phơi nắng gặp mưa gió hàng năm, quả cầu phai màu trở nên yếu ớt, chạm một cái liền biến thành tro bụi.

Bên cạnh có mấy người phóng viên núp ở trong này nhảy ra dò xét cô vài lần, không rõ cô là ai?

"Là người qua đường, đừng để ý cô ta! Chúng ta chỉ cần theo dõi Lâm Ngọc Nhi là được."

"Tôi nói Lâm Ngọc Nhi này cũng thật ghê gớm, thế nhưng một ngày một đêm không xuống lầu! Cũng không sợ mình bị chết đói sao!"

"Đói chết còn hơn bị xấu mặt! Mấy năm nay Lâm Ngọc Nhi này đều mặt mày rạng rỡ trên TV, sớm đã trở thành người có tiếng ở Singapore, hôm nay bị con gái náo loạn như vậy, đào bới toàn bộ gièm pha trước kia của mình. Thì ra trước kia bà ta thật sự đã làm bên thứ ba của Hàn Vũ Ngấn, dùng thủ đoạn bỉ ổi để bức tử vợ chính! Người vợ này lại cắt cổ họng tự sát ngay trước mặt Hàn Vũ Ngấn, chết không nhắm mắt! Thật khiến người ta muốn mắng cho thúi mặt cái loại phụ nữ dối trá này!"

"Ôi trời, thật là nhẫn tâm, bà ta sao có thể ở lại nơi mà sau khi Hàn Vũ Ngấn vứt bỏ vợ mình, đuổi theo bà ta qua tận Singapore chứ?" Phóng viên chỉ qua phía Cổ Dư, cảm giác tin tức này một khi được làm rõ tuyệt đối sẽ rất hot, đúng là thời cơ để bọn họ kiếm được một khoản tiền, nhưng vì để Lâm Ngọc Nhi không phát hiện, bọn họ không có đi tới bên này.

Cổ Dư vội vàng tránh ra, đi đến một bên, rời khỏi tầm mắt của đám phóng viên.

Thì ra nơi này có phóng viên ẩn nấp, vậy cô vẫn nên đi thôi, không có gì hay để xem.

Nhưng đang lúc cô đi ra ngoài khoảng sân của tòa nhà, cô lại phát hiện ngoài cổng đột nhiên dừng một chiếc xe màu đen, "Két" một cái, vài người mặc đồ đen đằng đằng sát khí nhảy xuống từ trên xe, chạy vào trong sân mà cướp máy ảnh trong tay của phóng viên, đánh đấm vô mặt bọn họ, rõ ràng chính là những tên tay chân mà Lâm Ngọc Nhi phái tới đuổi đám phóng viên đi. Hiện tại trời đã tối, lại vượt quá nơi cảnh sát tuần tra thay ca, bởi vậy Lâm Ngọc Nhi bắt đầu "Dọn dẹp cửa nhà"! Đánh cho đám phóng viên này không dám hé răng, nằm rạp trên đất, vài tên côn đồ liền nhanh chóng lên xe rời đi!

Cổ Dư sợ tới mức vội vàng trốn ra phía sau xe, dò xét, nhìn thấy đang lúc hỗn loạn hết sức này, Lâm Ngọc Nhi mặc một cái áo khoác, đầu đội mũ, thừa dịp đi ra khỏi thang máy, rời khỏi tòa nhà.

Lâm Ngọc Nhi này quả nhiên đủ vênh váo nha, tuy rằng hiện tại thanh danh quét rác, đắc tội lão gia Lí Quang Diệu, nhưng vẫn như cũ đều biết rõ dùng đám côn đồ này để làm việc cho bà, đánh cho đám phóng viên đầu rơi máu chảy, cũng không dám canh chừng trước cửa nhà bà nữa!

"Giúp......chúng tôi đến tòa soạn báo xx......" Bên cạnh có nữ phóng viên bị đánh chảy máu đầu vội vàng bắt được chân của Cổ Dư, đi về phía cô, đem túi giấy được cô bảo vệ trong ngực đưa cho Cổ Dư, "Giúp tôi, giao cho chủ biên tập......rất quan trọng." Đây là cô gái vừa rồi đứng ở cửa, là một người du lịch đi ngang qua đây, hiện tại chỉ có cô mới có thể giúp bọn họ!

Đồng nghiệp của cô ấy hầu như bị tay chân của Lâm Ngọc Nhi dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh cho trọng thương, nếu không ai giúp bọn họ chuyển tài liệu đi, những thứ bọn họ cực khổ điều tra sẽ bị tiêu hủy hết!

Cổ Dư thấy nữ phóng viên này chảy máu đầy mặt, lại dúi cái túi giấy vào túi giấy đựng quần áo của cô thật mạnh, cô sợ tới mức giật lại túi giấy đựng quần áo của mình. Làm gì vậy! Hiện tại là xã hội đen kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?

"Đại ca, nơi này còn một đứa!" Vài tên mặc đồ đen đang muốn rời đi, bỗng nhiên phát hiện Cổ Dư núp sau xe, vội vàng vài bước bao vây lại đây, Cổ Dư sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy, giơ tay lên liên tục đầu hàng, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đi ngang qua đây, không liên quan gì đến những người phóng viên này!" Ôi lạy hồn, thật đúng là xã hội đen kéo bè kéo lũ đánh nhau!

"Giải quyết cô ta!" Vài người không nói hai lời, bay nhanh tới đánh Cổ Dư! Vài tên đàn ông khỏe mạnh lại tính tập kích một cô gái!

"Ối -- một đám bị thần kinh!" Cổ Dư thét chói tai xoay người bỏ chạy, mang theo túi giấy của mình mà chạy như điên về phía trước, vài người phóng viên bị đánh ôm lấy chân của những kẻ này hỗ trợ cô vất vả chạy ra khỏi sân.

Nhưng mấy tên côn đồ này dùng chân đạp phóng viên, nảy sinh ác độc mà đuổi theo Cổ Dư, khiến cho Cổ Dư nhắm mắt lao đầu về dòng xe cộ, không ngừng lớn tiếng kêu cứu mạng! Một đám bị điên, cô nửa điểm cũng không liên quan đến bọn họ, làm sao lại đuổi gϊếŧ cô!

Cô chạy trốn về phía trước thở hồng hộc như trâu, vài người ở phía sau nổi trận lôi đình đuổi theo, nhóm người này liền truy đuổi ở dòng xe, khiến ô tô phanh lại cái két, bóp còi kinh ỏi, tiếng mắng chửi vang tận trời, nhưng không một ai dám nhúng tay chuyện này!

Tuy rằng Cổ Dư không thể đối phó với vài tên đàn ông đô con cùng nhau tập kích mình, nhưng động tác chạy trốn cũng là thông minh, vài bước liền nhảy qua đầu xe ô tô, tận dụng mọi thứ chạy qua con đường bên kia!

Nhưng vài tên côn đồ vẫn đuổi theo ở phía sau không bỏ cuộc, hùng hùng hổ hổ nhất định phải bắt được cô.

Cổ Dư núp trong con hẻm nhỏ tối đen như mực, chống khuỷu tay, nhảy một cái qua bức tường vào trong một cái sân, vài tên côn đồ thì hùng hổ chạy tới bên cạnh, sau đó cô thay trang phục dân tộc Thái kia, mở cánh cổng đi ra từ trong sân.

Lâm Ngọc Nhi chết tiệt, nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt cô sao? Lần này cô lại kết thù lớn rồi!

Vài tên côn đồ đuổi theo đến con hẻm nhỏ thì quay đầu lại, "Vừa rồi rõ ràng thấy cô ta chạy vào đây, nhất định còn đâu đây thôi! Vì sao phía trước lại có một người đầu bếp?"

"......" Cổ Dư đang đi thẳng về phía trước lấy tay chùi một ít mồ hôi lạnh trên trán, mặc bộ váy này mà tiếp tục đi về phía trước, trên đỉnh đầu còn đội cái mũ. Đúng vậy, cô chính là đầu bếp, mấy tên khốn này có bản lĩnh thì tiếp tục đuổi theo cô đi! Cô cũng không tin không tìm thấy phương pháp tự cứu mình!

Hiện tại cảnh sát đã thay ca thành công, gần đây hẳn sẽ có cảnh sát thường xuyên lui tới, cô chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, nhất định sẽ gặp được cảnh sát đi tuần tra!

"Đi phía trước xem, cô ta rất khả nghi!"

"Đại ca, cô ta mang giày du lịch!"

"Mau đuổi theo!"

Cổ Dư ở phía trước xoay người lấy cái mũ ném đến trên người bọn họ -- lại nhanh chóng túm lấy chân váy, để lộ đôi chân thon dài của mình, chạy như điên về phía trước, tức giận đến bốc hỏa cả đầu. Cô đã sớm nói qua mình không phải phóng viên, bắt cô làm cái rắm gì!

Mắt thấy phía trước hình như có thân ảnh cao lớn của một quân nhân đi tuần, cô vội vàng đâm vào người đó, tựa vào họ, "Rốt cuộc cũng tìm được anh." Cuối cùng cũng làm cho cô đụng mặt với cảnh sát tuần tra, cám ơn trời đất! Lại dùng tay chùi mồ hôi lạnh trên trán, thở mạnh một hơi!

Người nọ rõ ràng là sửng sốt, xoay qua lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, mánh mắt uy nghiêm lóng lánh!

Đúng thật là anh lại đây tuần tra, nhưng mà cô đầu bếp này là ai? Bọn họ biết nhau sao?

Nam quân nhân

Cổ Dư bị ánh mắt cực lạnh của anh chàng này biến thành câm điếc, trước mắt lo lắng chỉ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ về những người phía sau, bị ánh mắt lạnh như băng của anh chàng này khiến toàn thân đông lạnh nói không thành lời, vì thế rõ ràng trực tiếp bổ nhào lên người anh chàng này một phen, giống một con gấu nhảy vồ lên người anh ta!

Thế này nam quân nhân mới nhìn lại phía sau, sợ tới mức vài tên côn đồ kia đầu tiên là tính ra tay tiêu diệt người cảnh sát tuần tra này, nhưng thấy phía sau là một đoàn cảnh sát tuần tra, lập tức xoay người bỏ chạy.

Cổ Dư bị dọa quá độ thì còn dựa vào trên người anh chàng này, cảm giác nam quân nhân này thật sự an toàn, thật không muốn buông anh ta ra.

"Xuống chưa?" Nam quân nhân hỏi cô.

"Bọn họ đi chưa?" Cổ Dư vẫn vùi đầu vào ngực anh chàng này như cũ.

"Bọn họ đã đi rồi, có muốn tôi đưa cô đến cục cảnh sát không?" Nam quân nhân liếc mắt nhìn một thân giả dạng này của cô, ánh mắt rõ ràng tức giận, "Cô là đầu bếp mới của gia đình lão gia Tư Chính?" An Đề thế nhưng lại tuyển cô đầu bếp trẻ tuổi này sao?

"Không......Vâng." Thế này Cổ Dư mới nhảy xuống khỏi người anh chàng này, ngẩng đầu nhìn cặp mắt sâu như lòng hồ kia, cảm giác anh chàng này phải cao mét chín mấy, thân hình quá cao khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn, rất tuấn tú, cũng rất có khí chất sát thương người, "Giờ tôi có khả năng đến tòa soạn báo xx, có thể đi nhờ xe được không?" Nếu không có anh chàng này bảo vệ, cô lại bị Lâm Ngọc Nhi đuổi gϊếŧ! Anh chàng quân nhân này có khí thế khiến người ta kinh sợ!

"Cô là đầu bếp, hay không phải?" Nam quân nhân gắt gao nhìn chằm chằm cô, phát hiện cô gái này còn chưa thật sự trả lời vấn đề của mình!

"Tôi là đầu bếp!" Cổ Dư lập tức nghiêm cùng nghỉ, phát hiện chính mình căn bản không dám phân tâm trước mặt nam quân nhân này! Hiện tại anh ta là quan, cô là binh!

"Tốt lắm, đưa về cục cảnh sát." Anh chàng này nghiêng người chỉ đạo phó tướng dưới cấp của mình, trực tiếp đuổi cô đi, "Đưa đến cục cảnh sát làm tường trình trước, sau đó đưa cô ấy đến tòa soạn xx."

"Anh không đi sao?" Cổ Dư nghĩ rằng anh ta sẽ tự mình đưa cô đi.

Nam quân nhân liếc mắt nhìn cô một gái, dùng một loại ánh mắt không thể nói lý mà nhìn cô, sau đó lẳng lặng rời đi, chỉ đạo toàn đội đi tuần tra, thật hiển nhiên là một quân nhân quyền cao, chứ không phải là cảnh sát tuần tra, không có thời gian đưa cô đến cục cảnh sát làm tường trình!

Thế này Cổ Dư mới phát hiện anh chàng này mặc quân phục quân nhân, khí phách, đúng là không giống với đồng phục cảnh sát tuần tra, liền không đến gần nữa, biết điều ngồi vào xe cảnh sát.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, cảnh sát viên tự mình đưa cô đến tòa soạn báo xx, giao túi giấy cho chủ biên tập tòa soạn.

Chủ biên tập tòa soạn cảm thấy khiếp sợ đối với sự tập kích lần này của Lâm Ngọc Nhi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy tài liệu trong túi giấy ra ở trước mặt Cổ Dư, nói chi tiết: "Lần này tòa soạn của chúng tôi toàn quyền phụ trách điều tra những gièm pha của Lâm Ngọc Nhi, đây là tài liệu vừa mới lấy được ở Trung Quốc, phía trên ghi là hai mươi mấy năm trước, Lâm Ngọc Nhi cùng một người đàn ông tên là Hàn Vũ Ngấn phát sinh tình cảm ngoài giá thú, khiến cho vợ của người này tự sát. Chúng tôi cũng điều tra cậu con trai Hàn Triệt này đang ở đâu, bởi vậy có khả năng Lâm Ngọc Nhi thẹn quá hóa giận. Cô có thể tự mình nhìn xem."

Ông ta đưa tập tài liệu qua.

"Hàn Triệt?" Cổ Dư nhận tập tài liệu điều tra này, biết chủ biên tập đem cô trở thành phóng viên ngoại phái của Trung Quốc, tin tưởng cô, liền cẩn thận lật lật, gương mặt trở nên trầm xuống, "Lâm Ngọc Nhi, nguyên ván Vân Nam, cùng chồng trước có hai đứa con gái, sau khi ly hôn gặp Hàn Vũ Ngấn ở Bắc Kinh, vào công ty này làm hơn nữa còn phát sinh đoạn tình ngoài giá thú. Năm 1990 vợ cắt cổ tự sát, con trai Hàn Triệt mất tích không rõ, một năm sau chết trong cô nhi viện......Nói như vậy, tiểu Hàn Triệt này cùng Lâm Ngọc Nhi có thù gϊếŧ mẹ?"

Cô chậm rãi ngẩng đầu, thật cẩn thận ngừng lại hô hấp, "Hai mươi mấy năm trước, Hàn mẫu tự sát trước mặt người nhà, Hàn Vũ Ngấn vẫn đuổi theo tới Singapore như cũ, người này chính là bác Hàn mà Lâm Tiêm Tiêm nhắc đến đúng không?" Hàn Vũ Ngấn không hề để ý đến hài cốt của vợ chưa xong, con trai lưu lạc đầu đường xó chợ, lại vẫn như cũ đuổi theo Lâm Ngọc Nhi đến tận Singapore rồi ở chung với nhau! Quả là một kẻ vì yêu mà phụ lòng! Một kẻ điên bội bạc phụ nghĩa!

Nếu xác định tiểu Hàn Triệt này là Mộ Dạ Triệt, vậy nhất định Mộ Dạ Triệt rõ ràng nhớ rõ một cảnh mẹ mình tự sát năm đó! Ác mộng sớm đã ẩn sâu trong cơ thể hắn, cùng tồn tại với bề ngoài ôn nhuận của hắn, một thể xác hai linh hồn! Khó trách từ khi gặp Lâm Tiêm Tiêm, hắn liền trở nên không giống với hắn!

"Nếu lần này không có Lâm Tiêm Tiêm tự mình chỉ điểm chính mẹ mình, có lẽ truyền thông vĩnh viễn không đào móc được những gièm pha này của bà ta, sẽ bị sự dối trá bên ngoài của bà ta lừa gạt, tiếp theo, truyền thông trong và ngoài nước vẫn theo dõi đưa tin......"

"Lần này Lâm Ngọc Nhi đả thương phóng viên, các người tính làm thế nào?" Cổ Dư hỏi.

"Nếu tìm được chứng cớ vô cùng xác thực, chúng tôi nhất định sẽ kiện bà ta lên tòa án." Chủ biên tập tòa soạn báo thong thả bước đi trong văn phòng, xem ra cũng cảm thấy bất đắc dĩ với sự việc đánh người lần này, chỉ có thể nuốt lửa giận

vào bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng mà hiện tại thiếu gia Nại Sâm đang giúp chúng tôi đuổi bắt bọn chúng, nhất định có thể tìm được manh mối mà bà ta để lại!"

"Thiếu gia Nại Sâm là chỉ nam quân nhân vừa rồi?" Cổ Dư chỉ chỉ ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới cặp mắt kia.

"Đúng vậy, thiếu gia Nại Sâm hàng năm sẽ tham gia đại hội liên hợp của các gia tộc đứng đầu Singapore, tuy rằng thân là nhị công tử của Tiền Tổng Lý, không thể thường xuyên tiếp xúc cùng dân thường, nhưng khi cậu ấy mặc quân phục vào, nhất định sẽ trừ bạo an dân cho Quốc gia, là hi vọng mới của Singapore chúng tôi......" Chủ biên tập tòa soạn báo cảm thấy tự hào, đem hai tay chống lên cửa sổ, nhìn từng chiếc xe mô tô cảnh sát đang lớn tiếng rít qua, "Tổng tuyển cử của Singapore sắp đến, tôi hi vọng nhị thiếu gia có thể tham gia......"

Cổ Dư ở phía sau lặng lẽ ra ngoài, không cảm thấy hứng thú lắm về chuyện của gia tộc đứng đầu Singapore. Mà là mang theo sự hiểu biết hoàn toàn mới về Hàn Triệt, để cảnh sát hộ tống cô về lại khách sạn.

Cô không có gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, Mộ Dạ Triệt cũng không phái người lại đây tìm cô, chắc là còn không biết cô cũng đến Singapore, sau khi xem qua Lâm Tiêm Tiêm, hắn liền quay về dinh thự của lão gia Tư Chính.

Nhưng mà khi cô quay lại khách sạn, nghĩ rằng việc này đã xong, nam quân nhân lại đột nhiên ra lệnh cảnh sát đưa cô đến dinh thự của lão gia Tư Chính, cũng chính là nhà của anh ta, giao cho An Đề xử lý!

Một đầu bếp chính miệng thừa nhận chạy trốn, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô?!

"Có hiểu lầm gì không?" Cổ Dư bị cưỡng chế đi đến cung điện xa hoa này quả thật muốn gặp trở ngại, vừa lớn tiếng oán giận, vừa nhìn quanh dinh thự xa hoa này mà sợ hãi, "Đây là dinh thự của gia tộc đứng đầu Singapore sao?" Miệng của cô trực tiếp biến thành chữ O, hai mắt trừng thẳng, sớm đã đem cảm giác tức giận đá bay qua một bên không còn gì!

Thật đúng là xa hoa, dinh thự như đều làm bằng ngọc ngà, tất cả đều vô giá! Có phải là làm bằng vàng khối không? Cô tò mò cố ý dùng chân đá một cái, lại đá đá bên kia, cảm giác rất có ý này, chơi thành một điệu nhạc!

An Đề cùng lão gia nhìn cô một cái, nhìn cháu nội mặc quân phục của mình mà bất dĩ lắc lắc đầu: "Nại Sâm, cô ấy không không phải đầu bếp nhà chúng ta, sao cháu lại đưa cô ấy về đây? Mau ăn cơm đi, cũng thay quần áo đi, Mộ thiếu gia đang chờ đó." An Đề mỉm cười chỉ chỉ vào Mộ Dạ Triệt đang đi về bên này.

"Cháu đi thay quần áo." Nại Sâm cởi mũ quân nhân xuống, quay đầu cười chào Mộ Dạ Triệt, trở về phòng thay quần áo.

Mộ Dạ Triệt đi vào sảnh chính, vừa mới vào, liền bốn mắt nhìn nhau với Cổ Dư ở trong phòng, hai người đều có chút giật mình, nhưng lại cảm giác thật bình thường, lẳng lặng nhìn đối phương.

Mộ Dạ Triệt

"Thì ra anh đã ở nơi này." Cổ Dư xoay qua nhìn hắn, kinh ngạc không thôi, lại không biết vì sao lại cảm giác không giống như trước? Giờ phút này cô nhìn thấy hắn giống như không phải nhìn thấy Mộ Dạ Triệt, mà là Hàn Triệt cửa nát nhà tan, căn bản không phải cùng một người! Điều này khiến cho cô cảm giác thật xa lạ, căn bản không cần thiết xoay người bước đi với hắn.

Một người Hàn Triệt tan tan hợp hợp cùng Lâm Tiêm Tiêm mà thôi, một người đàn ông xa lạ bị cừu hận khống chế tâm trí, cô vẫn như cũ có thể cùng người đàn ông này đối mặt xem nhau là bạn.

"Bay đến Singapore khi nào?" Đôi mắt trầm tĩnh của Mộ Dạ Triệt xẹt qua một tia kinh ngạc khi mới gặp cô, liếc mắt đánh giá cô một cái, ánh mắt phức tạp, bình tĩnh nhìn mặt của cô, "Em tính nhận lời mời làm đầu bếp ở trong này sao?" Thật ra hắn không nghĩ tới cô gái này sẽ theo hắn bay qua Singapore!

"Vừa bay qua sáng nay." Cổ Dư lấy tay lôi kéo phục sức trên người mình, cũng không phủ nhận mình theo hắn bay qua Singapore, cười ha ha với hắn: "Chuyện dài lắm, em nói ngắn gọn thôi. Bộ quần áo này là em mặc chơi, nhưng lại bị nhị thiếu gia khi đang đi trực hiểu lầm là đầu bếp mới mà An Đề mới tuyển dụng, cưỡng chế đưa em đến đây. Chúng ta coi như là có duyên vậy, đi một vòng lớn vẫn gặp nhau. Nghe nói mọi người muốn dùng cơm, vậy em không quấy rầy nữa. Hẹn gặp lại!"

"Mộ thiếu gia, thì ra hai người biết nhau." Nại Sâm thay quần áo xong đi vào sảnh chính, bảo Cổ Dư dừng chân, "Nếu quen nhau, vậy mời cô ở lại dùng cơm. Vừa rồi là Nại Sâm hiểu lầm, xin đừng để bụng." Có lẽ cái này gọi là duyên phận, lấy phương thức này cũng có thể gặp được người quen của Mộ thiếu.

Cổ Dư chậm rãi quay đầu, phát hiện ánh mắt của Mộ Dạ Triệt u ám, nhẹ nhàng gật đầu với cô, tựa như cũng đồng ý cô ở lại nơi này, cô cười cười, dưới sự nhiệt tình hiếu khách của nhà này, ngồi xuống ghế.

"Tôi cùng Dạ Triệt là đồng nghiệp, lần này đến Singapore du lịch thế mà vẫn có thể gặp anh ấy ở trong này, thật đúng là khéo a. Nào, cụng ly cùng ly, chúc An Đề vạn thọ vô cương." Cô khuấy động không khí trong phòng ăn, cũng giải thích mối quan hệ giữa cô và Mộ Dạ Triệt với mọi người đang tò mò. Mộ Dạ Triệt thì thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, gương mặt vẫn trầm tĩnh như nước, cuối cùng đến khi kết thúc bữa tiệc, dùng bàn tay to lặng lẽ vỗ vỗ lưng của cô, dùng thân thể của mình phủ lên người cô, đưa lỗ tai mà trầm giọng nói: "Đêm nay ở lại trong này, sáng mai bay về nước. Được không?"

---

truyenwiki1.com 15/12/2020.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!