Văn phòng Hoàng gia...
Hoàng đế đệ tứ Sylvanus Arnold đang xem những tài liệu được gửi đến từ cảnh vệ. Alice đứng bên cạnh, trông thế thì thắc mắc:
“Hoàng đế bệ hạ, người đang trăn trở điều gì à?”
Sylvanus dựa ra sau ghế, ông thở dài: “Chuyện về đứa trẻ mang Hỏa viêm của rồng phong ấn, cô xử lí sao rồi?”
“Đội trưởng Ethan đã tự mình huấn luyện cho cậu ấy, thưa bệ hạ” – Alice điềm tĩnh nói. Sylvanus gật đầu, ông nhìn lên bản đồ của các cường quốc.
“Alice, chiến tranh đã tạm hoãn bao lâu rồi nhỉ?”
“Theo như cha của tôi kể, thì đã được 17 năm ạ” – Alice dường như có thể hiểu, ông ấy đang có nhiều tâm sự.
Hoàng đế Vincentio và nữ hoàng Yura thậm chí còn qua đời trước cả ta, chẳng biết đó là duyên, hay là cái giá phải trả nữa đây...” – Ông trầm mặc nói.
“Thưa bệ hạ, tôi không hiểu người đang nói gì...”
Sylvanus đóng tài liệu lại, rồi đan hai tay vào nhau. Ông đi vào vấn đề: “Alice, có chuyện này, ta vẫn chưa để cho hội đồng biết...”
Alice chắp hai tay sau hông, rồi nói: “Người định nói gì vậy ạ?”
....
Alice bước ra khỏi văn phòng, cô cố gắng giữ bình tĩnh...
“Cô phải nhớ, đây là tin tuyệt mật, Alice. Ta nói để cô có thể đề phòng bất trắc”.
Cô thở dài, rồi một mạch trở về nhà...
Anders và Ethan cùng nhau ngồi ở hàng ghế trong sân tập. Ethan mỉm cười:
“Cậu nhóc, giỏi lắm. Em học nhanh hơn anh nghĩ đấy”. Anders gật đầu, quả thật hôm nay anh học được rất nhiều thứ. Nhưng rồi, anh lại nói:
“Anh, có phải mọi người xem em là một người có thể làm tổn thương họ bất cứ lúc nào không?”
Ethan mỉm cười, cốc đầu anh: “Thằng nhóc này, sao lại nói thế chứ?”
Đúng lúc này, Rina và Ondo chạy tới chỗ anh: “Anh Ethan, Rina đã tiến bộ hơn rồi nè!”
Trông cánh tay Rina đầy những vết xước, Ethan liền cười xòa: “Rina, chị em mà biết, thì thể nào anh cũng bị chị ấy cằn nhằn vì không chăm sóc tốt cho em”.
Rina bĩu môi: “Em cần anh chăm sóc chắc? Chào cậu, Anders” – Cô quay sang chào hỏi Anders. Anders mỉm cười đáp lại. Ondo vui vẻ nói:
“Chào, tôi là Ondo Prym, rất vui được gặp”. Ondo không có vẻ gì dè chừng với Anders, cả hai nhanh chóng làm quen. Rina rất vui khi thấy Anders có thể kết bạn. Cô chính là như vậy, lúc nào cũng mong mọi người sẽ sống vui vẻ, hòa hợp vs nhau.
Hoàng hôn buông xuống, cũng đã tới giờ ra về. Ondo rất sợ bị cha mẹ rầy la, nên đã vọt về nhà như một tên bắn. Chỉ còn lại Ethan, Anders và Rina. Ethan nhún vai, nhìn Anders:
“Nhóc, có muốn tới nhà anh không?”
“Dạ?” – Anders ngạc nhiên. Rina cũng gật đầu:
“Phải đấy. Dù gì cũng không có chỗ để đi. Hay là cậu đến nhà anh ấy đi. Gia tộc Riller nổi tiếng là gia tộc rất hiếu khách đó!!”. Anders có chút đắn đo, sao anh có thể làm phiền người chỉ vừa mới gặp như vậy. Ethan hiểu điều đó, nên đã động viên anh:
“Đừng khách sáo. Anh phải có trách nhiệm với học trò của mình chứ. Bọn anh về trước nhé, Rina, hẹn mai gặp” – Anh xoa đầu Rina, rồi đưa Anders về nhà.
Trên đường trở về, Anders có thể thấy được không khí tấp nập nơi thủ đô. Anh nhìn quanh, có rất nhiều gia đình đang cùng nhau đi ăn tối...Anders hướng mắt về một tiệm bánh mì...Ngày trước, bác Tom đã phụ trách vận chuyển lúa mì lên cho cửa hàng này...
Ethan đã nghe hết mọi thông tin từ Hội đồng về Anders, nên anh rất lấy làm tiếc về sự cố ở làng hôm ấy. Anh động viên Anders bằng cách xoa đầu anh, rồi cả hai cùng bước tiếp.
Về tới nhà, Anders chững lại. Đó dường như cũng là một căn nhà to ngang ngửa với căn biệt thự của nhà Ferenc Marsilio. Các gia tộc lớn ở đây ai cũng đều mua nhà to thế à?