Nếu tất cả bảo tàng trong Kim Thông Điện đều là Nạp Đích Mẫu truyền thừa, mục đích là để thu hút kim hệ linh sư, thì bọn Kiệt Sâm chỉ còn một khảnăng khác, đó chính là tử vong.
- Ầm
Lôi Nặc một kiếm ầm ầm chém lên bức tường kim sắc trước mặt, nhưng bức tường đó không hề động đậy, thậm chí đến dấu vết cũng không có.
Mặt Lôi Nặc tái mét không có một tia huyết sắc nào:
- Làm thế nào bây giờ?
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng cho Kiệt Sâm, không chỉ sợ Nạp Địch Mẫu thông qua quang môn gửi bọn Kiệt Sâm đến chỗ chết, cho dù trong Kim Thông Điện còn có bảo tàng khác, không còn mình bảo vệ, nọn Đái Mẫu Lặc và La Nạp Đức nhất định sẽ có cử động với Kiệt Sâm.
Lôi Nặc không tin Đái Mẫu Lặc - kẻ lúc nào cũng oán hận mình, trong tình huống không có mình, lại không sản sinh ý xấu với Kiệt Sâm.
Nghĩ đến Kiệt Sâm một mình đối mặt với bọn Đái Mẫu Lặc, trong lòng Lôi Nặc nóng như lửa đốt.
- Nếu không có con trai, cho dù thành tựu sau này cao đến đâu, thực lực mạnh đến mấy, cũng còn ý nghĩa gì nữa?
Lôi Nặc rõ ràng có chút điên cuồng.
Sau đó, ánh mắt hắn soạt một cái rơi xuống mấy bức vẽ và văn tự trước mặt.
- Không thể phản kháng, vậy thì tiếp nhận.
Trong mắt Lôi Nặc lộ ra quang mang vô cùng kiên định:
- Nếu Nạp Địch Mẫu nói trong vòng một ngày phải học được thức thứ nhất, vậy thì mình sẽ cố gắng học nó trong một giờ.
- Kiệt Sâm, con nhất định phải kiên trì đến khi phụ thân ra ngoài.
Trong lòng Lôi Nặc thầm cầu nguyện, sau đó hoàn toàn chìm đắm trong điêu khắc và văn tự trước mặt.
...
Ở một gian mật thất khác trong Kim Thông Điện.
- Ha ha, ha ha ha.
Tộc trưởng Ni Cổ Lạp Tư của Khải Kì gia tộc lúc này đang mặt đầy hưng phấn.
- Kim hệ khống chế mật pháp cửu thức.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, toàn thân kích động đến run rẩy,
- Đó là kim hệ pháp tắc cảm ngộ của một vị linh thần, nếu học hết toàn bộ cửu thức này, vậy thì cuộc sống của ta sẽ hoàn toàn thay đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cái gì Đái Mẫu Lặc, La Nạp Đức, Hách Bá, cái gì Hỗn Loạn chi lĩnh tam đại gia tộc, đợi lão tử ra ngoài, ta sẽ cho các ngươi biết, cả Hỗn Loạn chi lĩnh chỉ có một mình Khải Kì gia tộc ta, còn lại hết thảy cút hết cho ta.
...
Trên quảng trưởng cẩm thạch, cả quảng trường diện tích ước chừng vài trăm mét vuông, một phiến trống trải, còn xung quanh quảng trường, lại là một phiến sương mù.
Linh thức mọi người lúc này đều bị hạn chế, chỉ có thể phóng xạ khoảng vài mét quanh người, căn bản không thể thăm dò được bên ngoài sương mù rốt cục có cái gì.
Hơn nữa tinh xuyên thấu của lớp sương mù này rất thấp, bị sinh tử huyễn cảnh trước đó ảnh hưởng, không di dám thăm dò vào trong lớp sương mù.
- Nơi này là đâu? Không phải lại là một sinh tử huyễn cảnh khác chứ.
Hách Bá Đặc nhíu mày nói.
Sinh tử huyễn cảnh khảo hạch lúc nãy, khiến Hách Bá Đặc đến bây giờ vẫn còn rùng mình, suýt chút nữa không chống cự nổi, nếu lại thêm một sinh tử huyễn cảnh tương tự, uy lực khẳng định sẽ lớn hơn trước, trung cấp hoàng linh sư như bọn Hách Bá Đặc có thể gánh vác được không còn rất khó nói.
Trong lúc mọi người đang quan sát xung quanh, nhíu mày suy nghĩ.
- Ha ha, tốt lắm, tất cả mọi người đến đủ rồi.
Thanh âm vang lên trong thiên địa.
Tất cả mọi người đều dừng bước chân, nín thở, cẩn thận lắng nghe, điều này liên quan đến sinh tử tiếp theo của họ.
- Nếu tất cả mọi người đều đã đến đủ, vậy thì, cửa tiếp theo bắt đầu.
Giọng nói của Nạp Địch Mẫu một lần nữa vang lên, lớp sường mù xung quanh quảng trường đột nhiên tan ra, xuất hiện trước mắt mọi người là một phiến đầm lầy địa vực rộng lớn như sương mù bên ngoài.
Nếu không phải mọi ngươi vẫn còn đứng trên quảng trường cẩm thạch, thậm chí sẽ còn tưởng rằng mình đã ra ngoài Kim Thông Đến, trong đầm lầy sương mù.
- Ta nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy, vùng đất trước mặt các ngươi, ta gọi nó là - địa ngục.
Thí thần Nạp Địch Mẫu lạnh lùng lên tiếng.
- Địa ngục.
Tất cả đều phải giật mình, chỉ riêng cái tên thôi, đã mang đến cho người ta một loại sát khí kì lạ, cảm giác nguy hiểm cực độ.
- Nhưng mọi người không cần lo lắng.
Nhưng giọng cười châm biếm của thí thần Nạp Địch Mẫu lại vang lên lần nữa:
- Cái tên địa ngục mặc dù đáng sợ, nhưng trong này không có bất cứ nguy hiểm gì, việc các ngươi phải làm, chính là bay qua địa ngục, sang đến bờbên kia, bảo tàng của ta đang chờ ở đó, được rồi, mọi người xuất phát đi.
- Không có bất cứ nguy hiểm gì?
Bọn Hách Bá mặt lộ vẻ tức giận, những lời thí thần Nạp Địch Mẫu ai dám tin? Nếu như không có nguy hiểm, cần gì phải bố trí cửa ải này, trực tiếp đưa tất cả mọi người sang bờ bên kia là được rồi.
Trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm cảnh giác.
- Đúng, trước khi đi cảnh cáo các ngươi, phi hành trong địa ngục không sao, nhưng tuyệt đối không được bay sang vào sương mù hai bên, nguy hiểm bên trong cực nhiều, chỉ cần có chút sơ sẩy là sẽ nguy hiểm tính mạng, được rồi, chúc chư vị may mắn, ha ha.
Giọng nói của Nạp Địch Mẫu triệt để biến mất.
Hai bên sương mù? Mọi người lắc lắc đầu, cho dù Nạp Địch Mẫu không nhắc nhở, chỉ cần không phải có người muốn chết, chẳng ai muốn bay vào trong sương mù.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Hách Bá Đặc lên tiếng nói.
Mọi người gật đầu, chỉ có Kiệt Sâm vẫn còn chìm đắm trong những lời Nạp Địch Sâm nói lúc nãy.
- Nạp Địch Mẫu nói tất cả mọi người đều đã có mặt, vậy thì phụ thân đâu?
Kiệt Sâm thầm lo lắng.
- Kiệt Tư đại sư, sao vậy, vẫn đang lo lắng cho Lôi huynh à? Hay là lo lắng cho sự an nguy của mình?
La Nạp Đức mỉm cười nhìn sang, nhưng nụ cười đó, lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu.
- Kiệt Tư đại sư không cần lo lắng, nói không chừng Lôi huynh đã ở đó chờ chúng ta rồi.
Hách Bá Đặc lên tiếng nói.
- Kiệt Tư đại nhwn, nếu ngươi sợ sẽ gặp phải điều gì nguy hiểm, vậy thì đi theo lão phu ta, lão phu có thể đảm bảo an toàn cho ngươi.
Đái Mẫu Lặc cười nói.
Kiệt Sâm có chút trầm ngâm, cũng không nói gì, lập tức thi triển thiểm lôi chi dực, bay ra khỏi quảng trường cẩm thạch, bay sang đầu bên kia đầm lầy không nhìn thấy giới hạn.