- Thế nào…
Áo Cổ Tư Đô sợ hãi rống to một tiếng, trong đôi mắt mang theo kinh hãi, linh lực trong thân thể hắn liều lĩnh phun trào, trên hai tay hiện lên một đôi bao tay màu đen mạnh mẽ ngăn chặn công kích của Lôi Nặc.
- Oanh!
Trong tiếng oanh kích vang rền, thân thể Áo Cổ Tư Đô nặng nề văng ra, trong lực trùng kích cực lớn thổ hệ khải giáp trên người hắn xuất hiện từng đạo vết rạn, chật vật dừng lại trên hư không.
Một tia máu tươi trào ra từ khóe môi hắn, trong lần va chạm vừa rồi Áo Cổ Tư Đô đã bị thương nhẹ.
- Lôi Nặc, ngươi…ngươi làm sao có thể?
Áo Cổ Tư Đô nổi giận hét to, trong đôi mắt mang theo vẻ khó thể tin cùng kinh hãi.
Đối với Lôi Nặc, Áo Cổ Tư Đô vô cùng tinh tường, năm xưa Lôi Nặc chỉ là một hoàng linh sư đê cấp, tuyệt đối dễ dàng bị Áo Cổ Tư Đô chà đạp, mặc dù bốn năm trước hắn nghe nói Lôi Nặc đã thành đế linh sư đê cấp nhưng vẫn phải liên thủ cùng Kiệt Sâm mới đánh chết Đức Khắc Lôi gia tộc tộc trưởng đế linh sư trung cấp Lâm Đăng.
Trong những năm này Áo Cổ Tư Đô cũng từ đế linh sư trung cấp tấn thăng lên bát giai đỉnh phong, nhưng không ngờ trong lần giao phong vừa rồi với Lôi Nặc hắn rơi xuống hạ phong hơn nữa còn bị thương, điều này làm Áo Cổ Tư Đô cảm thấy khiếp sợ.
- Hừ!
Lôi Nặc lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể bắn ra, cự kiếm trong tay hướng Áo Cổ Tư Đô chém tới.
- Ám hệ áo nghĩa – Hắc Ám Hàng Lâm!
Không đợi Lôi Nặc chém trúng Áo Cổ Tư Đô, một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên vang lên bên tai Lôi Nặc.
Lôi Nặc vội vàng quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa thân thể Lợi Phùng Tư hóa thành một đạo hắc sắc quang mang tối đen, mang theo khí tức giết chóc mãnh liệt bộc phát lan tràn.
- Chết đi!
Lợi Phùng Tư dữ tợn hét lớn, linh trượng trong tay mạnh mẽ vung lên.
- Oanh!
Một đạo hắc sắc ba văn từ trong linh trượng của Lợi Phùng Tư bắn ra, nhắm ngay Lôi Nặc lao đi.
- Hừ, Kiếm Chi Thế Giới, tan vỡ vạn vật!
Trong miệng Lôi Nặc hừ lạnh một tiếng, Kiếm Chi Thế Giới trực tiếp vung lên va chạm cùng một chỗ với hắc sắc ba văn của Lợi Phùng Tư.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ va chạm, tiếng nổ mạnh vang rền đầy trời, Thế Giới Chi Kiếm bị công kích của Lợi Phùng Tư đánh tan, nhưng bên trong có một cỗ lực lượng linh hồn quỷ dị trực tiếp chui vào trong thân thể Lôi Nặc.
Thân hình Lôi Nặc có chút nhoáng lên, trong miệng hừ lên một tiếng.
- Ngươi tiếp ta một chiêu!
Hạo Đặc vừa hồi phục lại tinh thần, thừa cơ hội này chiến đao trong tay bắn ra vầng sáng chói mắt.
- Kim hệ áo nghĩa – Vạn Kiếm Trảm Diệt!
Vô số kim sắc kiếm hồng như trận mưa tên đầy trời bắn thẳng về phía Lôi Nặc, cùng lúc đó Áo Cổ Tư Đô cũng phát động công kích mãnh liệt đánh tới.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Dưới sự liên thủ của ba người, tiếng nổ mạnh vang lên đầy trời, Lôi Nặc không ngừng chống cự, ánh mắt của hắn sáng quắc, trong mắt mang theo chiến ý bất khuất quét ngang vô địch.
- Ah…
Trong miệng Lôi Nặc rống giận, kim sắc cự kiếm trong tay liều lĩnh nhắm ba người Áo Cổ Tư Đô chém tới.
Bởi vì Lôi Nặc không hề phòng ngự, thật nhanh trên người hắn liền hiện lên từng đạo vết thương, nhưng ba người Áo Cổ Tư Đô bị hắn điên cuồng công kích cũng liên tiếp tổn thương.
- Tên điên, tên Lôi Nặc này đúng là kẻ điên!
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Lôi Nặc, ba người Lợi Phùng Tư càng chiến càng kinh ngạc, nhịn không được âm thầm tức giận mắng to.
Bọn hắn chưa từng nhìn thấy có ai liều lĩnh công kích không cần mạng sống giống như người kia.
- Kiệt Sâm!
- Kiệt Sâm!
Trong nội tâm Lôi Nặc gào thét thống khổ, trên mặt hoàn toàn điên cuồng.
Sở dĩ hắn lưu lại không rời đi thứ nhất là vì tranh thủ thời gian cho La Tư Đặc bọn họ, thứ hai là vì bảo trụ Áo Lan Đa vương quốc.
Nếu như ba người Áo Cổ Tư Đô chạy tới lại thấy Thác Đức gia tộc không còn một bóng người, Lôi Nặc cũng biến mất, tuyệt đối sẽ tra hỏi nhóm người Lai Sâm Đặc bệ hạ, hơn nữa sẽ nổi giận tiến hành trả thù Áo Lan Đa vương quốc, mà nếu Lôi Nặc lưu lại đám người Áo Cổ Tư Đô cũng sẽ không trút giận lên Lai Sâm Đặc bọn họ.
Ngoại trừ hai nguyên nhân này, Lôi Nặc lưu lại kỳ thật còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là phát tiết!
Kiệt Sâm chết, tuy trong lòng Lôi Nặc không ngừng kêu gào mình không tin, nhưng nỗi thống khổ kia làm cho hắn cơ hồ phát điên.
Nỗi thống khổ giày vò làm nội tâm Lôi Nặc vô cùng áp lực, giờ phút này hắn muốn có một cuộc chiến đấu, một cuộc chiến đấu sinh tử để phóng thích cơn phẫn nộ của mình, phóng thích áp lực của bản thân, phóng thích hết thảy.
Mà Áo Cổ Tư Đô cùng Lợi Phùng Tư đến, đúng lúc là nguyên nhân phẫn nộ của hắn, là đối tượng giúp cho hắn có thể phát tiết.
- Tên này đúng là kẻ điên…
Theo cuộc chiến trôi qua, trên thân ba người Áo Cổ Tư Đô đều hiện đầy miệng vết thương, mà thân thể Lôi Nặc cũng đẫm máu, tuy hắn mạnh mẽ nhưng dù sao đối phương có tới ba người, khó tránh khỏi sẽ bị thương tổn.
- Đáng giận, nếu tiếp tục như vậy ba người chúng ta chỉ sợ phải nguy hiểm, liều mạng cho ta!
Lợi Phùng Tư gầm liên một tiếng.
- Ah…
Trong miệng Hạo Đặc chợt gào thét:
- Kim hệ áo nghĩa – Kim Đế Trảm!
Một đạo kim sắc quang mang từ trong thân thể Hạo Đặc bắn ra, linh lực kinh người từ bốn phương tám hướng vọt tới, điên cuồng tràn vào trong thân thể hắn.
- Ba!
Thân thể Hạo Đặc bỗng chốc liền bành trướng, làn da trên người vỡ toang phun ra máu tươi tung tóe, đôi mắt hắn tràn đầy vẻ điên cuồng, kim sắc chiến đao trong tay liều lĩnh chém tới.
- Oanh!
Linh lực trong thiên địa đều sôi trào, từng đạo kim sắc cực quang lưu chuyển phía chân trời, ngưng tụ thành một hư ảnh kim sắc chiến đao thật lớn, hướng Lôi Nặc hung hăng bổ tới.
Ngay khi Hạo Đặc vừa phóng thích công kích, Áo Cổ Tư Đô cũng điên cuồng.
Vô số thổ hoàng sắc quang mang từ trong thân thể hắn bắn ra, một hư ảnh linh thú khổng lồ xuất hiện ngay sau lưng hắn, đôi con ngươi lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Nặc cách đó không xa.
Thổ hệ linh lực vô tận sôi trào, không ngừng ngưng tụ thành một đầu man hoang cự thú tản ra khí tức đáng sợ.
- Thổ hệ áo nghĩa – Vạn Thú Bôn Đằng!
Trong miệng Áo Cổ Tư Đô gào to, tay phải hung hăng đánh về phía Lôi Nặc.
- Oanh long long…
Đầu man hoang cự thú lập tức gầm thét, điên cuồng phóng tới chỗ Lôi Nặc, móng vuốt cực lớn vỗ xuống, hư không không ngừng rung động chao đảo, giống như ngày tận thế đang tiến đến.