"Vũ huynh đừng so đo, nàng trước giờ vốn là vậy, rất ít khi tiếp xúc với ai, mong ngươi thông cảm!"
Vũ Thuần Tử không nói, liền gật đầu coi như xong, lại hỏi. "Xin hỏi... Ba vị đến chỗ ta có việc gì sao?" Vân Cảnh Huy nghe vậy, liền nhàn nhạt giải thích.
"Cũng không có gì, ba người bọn ta đi ngang qua đây cần có công việc, thuận tiện xem thử thiên tài mới đến Vân gia."
Vũ Thuần Tử có chút sững sờ, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, bình thản nói ra, bước chân cũng chầm chậm đi vào phòng.
"Đã vậy ta cũng không làm phiền ba vị!"
"Khụ khụ! Huynh đệ khoan đã, chúng ta đã gặp mặt coi như có duyên, không ấy đi cùng bọn ta?"
Vân Cảnh Huy vội vã ngăn cản bước chân, liền ngỏ ý hỏi Vũ Thuần Tử.
Hắn nghe vậy liền sửng sốt, kinh ngạc nhìn ba người trước mặt, sau đó mở miệng từ chối.
"Ta mới đến Vân gia, hiện tại cũng cần nên nghỉ ngơi, có lẽ không tiện rồi, có thể dời đi khi khác ta sẽ đi cùng."
"Yên tâm, chúng ta sẽ không làm mất thời gian của ngươi đâu, đi tới trước mặt tầm hai phút là tới."
Vân Cảnh Huy vội khuyên nhủ thêm, mà Vân Diệu cùng Vân Đoạn Thi cũng cảm thấy bất ngờ trước hành động hiếu khách của hän, không khỏi lau mắt mà nhìn.
Vân Diệu đứng ở bên cạnh, liền môi son khẽ mở, nhẹ nói.
"Đúng vậy, phía trước chính là địa điểm của Di Sơn Trận, đệ tử trong gia tộc mỗi một tháng đều đến đó rèn luyện, tập trung nâng cao tỉnh thần lực, bọn ta cũng vừa đúng một tháng, cho nên chuẩn bị đi tới đó. Nếu Vũ Thuần Tử ngươi không ngại, có thể đi cùng bọn ta xem thử."
Vũ Thuần Tử khế nhíu mày, trong lòng có chút loay hoay, hắn đang suy nghĩ có nên đi theo bọn họ hay không? Thời gian hiện tại cũng còn sớm, chưa đến mức rơi vào giữa khuya.
Tại tu tiên giới này, tu sĩ không có khả năng nghỉ ngơi, ngoại trừ Vũ Thuần Tử mang hệ thống này ra thôi.
"Ý của huynh đệ như thế nào?"
Thấy Vũ Thuần Tử chần chờ, Vân Cảnh Huy khẽ hỏi, trong lòng hẳn có chút sốt ruột.
Thực tế, Vũ Thuần Tử đi hay không không quan trọng lắm với hắn, nếu không phải phía sau có hai đại mỹ nhân, một lòng muốn lấy lòng các nàng, e là hắn đã không kiên nhãn mà chờ đợi một tên rác rưởi ngoại lai.
Chưa kể, bước vào Di Sơn Trận cũng xếp hàng đợi, dù hắn có danh vọng cao tại Vân gia, nhưng cũng cần phải tuân thủ quy tắc, mặc kệ ngươi thân phận cao cỡ nào, đều ngoan
ngoãn xếp hàng theo thứ tự.
"Được, ta cũng muốn tham quan một chút Vân gia các người phong cảnh."
Vũ Thuần Tử suy nghĩ một hồi, liền gật đầu đồng ý.
Mà Vân Cảnh Huy trên mặt lại hiện lên một tia không vui, nhưng rất nhanh trở lại trạng thái như cũ.
Vân Diệu khế mỉm cười, ngọt ngào nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!