Không biết trải qua bao lâu, Vũ Thuần Tử được đưa đến một nơi, nơi này đa số đều là dãy núi, nhìn không thấy được điểm cuối, xung quanh đỉnh núi bao phủ đầy băng tuyết, Vũ Thuần Tử có thể cảm giác không khí lạnh tràn ngập, khiến hẳn không khỏi run rẩy.
Vượt qua hai dãy núi dày đặc, trước mät đột nhiên xuất hiện một kiến trúc to lớn, tràn đầy nguy nga hùng vĩ, tòa kiến trúc này nằm ngay trên đỉnh cao nhất của tòa sơn tuyết.
Nhìn qua cái cổng sơn môn, có thể đoán được nó có khí thế như thế nào.
Ba chữ to tướng được chạm khắc vô cùng điêu luyệt ngay cả Vũ Thuần Tử nhìn vào cũng bị nó hút hồn, dường như bên trong ẩn chứa cái gì đó không hề đơn giản, đôi mắt không ngừng chăm chú lên trên.
Băng Linh Tông!
Nhìn biểu cảm của hắn, Nam Cung Nguyệt Sương không hề lấy làm lạ. Bởi vì không chỉ mình hẳn bị ba chữ kia làm chấn động, toàn bộ đệ tử bên trong đều như thế.
Ngay cả bản thân nàng năm đó cũng bị khí thế của ba chữ kia thu hút, nhanh lắm phải mất nửa giờ mới thoát ra được.
Đây chính là kiếm ý do vị tổ tông sáng lập ra Băng Linh Tông viết nên, bên trong nó ẩn chứa vô cùng vô tận kiếm ý mạnh mẽ.
Nếu có người nào ngộ tính thiên phú, sẽ hiểu được ảo. diệu bên trong.
Vũ Thuần Tử nhìn ba chữ này như có điều suy ngẫm, nhưng rất nhanh liền phục hồi.
Điều này khiến Nam Cung Nguyệt Sương kinh ngạc, nàng không ngờ tên này chỉ nhìn chưa được hai phút đã thoát ra, không biết hắn có hiểu được toàn bộ hay không, hay chỉ là liếc mắt cho qua?
"Thế nào?" Nam Cung Nguyệt Sương không khỏi tò mò hỏi. "Thế nào là thế nào?”
Vũ Thuần Tử kinh ngạc hỏi lại, hắn vẫn chưa hiểu Nam Cung Nguyệt Sương đang muốn hỏi cái gì.
"Ý ta là, ngươi hiểu được bao nhiêu ảo diệu bên trong đó?"
Giọng nói của nàng có chút mất kiên nhẫn. Sau khi nghe được, Vũ Thuần Tử liền hiểu ra ý tứ, xem ra nữ nhân này muốn hỏi hắn hiểu bao nhiêu về ba chữ trước
mặt.
Vũ Thuần Tử không dài dòng liền mạnh miệng trả lời.
"Chữ rất đẹp, rất cứng cáp, rất chỉnh chu, đường nét lại khá cân đối, ngoài ra ta không có cảm giác gì"
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Sương lúc này đột nhiên đen lại, hiển nhiên là nàng không tin tưởng lời của hắn, bởi vì một khi ai nhập tâm vào ba chữ kia, đều cảm ngộ được một tia ý chí.
"Thật không cớ?" "Thật không có!"
Vũ Thuần Tử gật đầu chắc chăn nói, hẳn hiện tại là đang nói thật, ba chữ kia ngoại trừ có chút đẹp mắt ra, không có cái gì ấn tượng.
Nam Cung Nguyệt Sương nhíu mày thật lâu, sau đó một mạch mang hẳn thuấn di đi vào bên trong.
Lúc này năm vị cao thủ tại Băng Linh Tông phát hiện điều bất thường, nhao nhao lao ra khỏi đại điện, nhưng khi phát hiện người tới lại là người quen, không ít người nhanh chóng quỳ xuống cung kính gọi.
"Mừng tông chủ đã về!"
Nam Cung Nguyệt Sương nhìn đám người khẽ gật đầu, mang Vũ Thuần Tử tiếp xuống đất.
Nàng nhìn chung quanh một lát, sau đó nhìn về một nữ nhân mặc y phục màu đỏ, mái tóc màu bạc trắng, dung nhan của nữ nhân này, không ngờ lại cùng Nam Cung Nguyệt Sương có phần giống nhau. Khuôn mặt trái xoan, mũi cao, đôi mắt long lanh xinh đẹp, vóc người khá cân đối, duy chỉ có mái tóc của hai nàng là khác biệt, một đen một trằng.
Mà thiếu nữ này, chính là muội muội của Nam Cung Nguyệt Sương, tên là Nam Cung Nguyệt San, tu vi của nàng hơi thua kém tỷ tỷ, mới bảy mươi tuổi, đã đạt tới kim đan cảnh bát trọng, cũng được coi là thiên tài trong đại lục.
Tuổi của nàng tuy cao, nhưng dung nhan vẫn chỉ mới mười chín hai mươi, khiến Vũ Thuần Tử nhìn không rời mắt.
"Nguyệt San, những năm nay ta rời đi, ông môn có xảy ra biến cố gì không?"
Nam Cung Nguyệt Sương nhìn nữ nhân tóc trắng áo đỏ hỏi.
"Tỷ tỷ, ngươi rời đi hai năm nay, ngoại trừ một số đệ tử thăng cấp đột phá đến Thiên Bảng, thì có nhận hai tên đệ tử có tư chất Lục Phẩm Linh Căn, hiện tại bên trong Băng Linh Tông rất ổn thỏa. Chỉ là bên ngoài không được tốt, U Lam Tông cùng Tạc Thiên Tông không ít lần chèn ép đệ tử chúng ta, khiến năm tên đệ tử Trúc Cơ bị thương vong, hơn hai mươi người bị trọng thương..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!