Đây chäc là một phần khí vận bên trong được nhắc đến!
"Ta khuyên ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, ta với ngươi sẽ không có duyên!"
âm thanh kia lại lần nữa vang lên, giọng nói tràn đầy khinh thường, khiến sắc mặt Vũ Thuần Tử có chút khó coi,
khó chịu nói.
"Ngươi nói ta ra là ra được sao? Ta còn không biết làm cách nào thoát khỏi nơi đây."
"Ngươi không biết?" Giọng nói kia chợt kinh ngạc vang lên, hỏi. "Ngươi không mở ra phong ấn?"
"Ta không có, ta nào biết trong thạch thụ kia có giam giữ. ngươi? Ta chỉ là bất đắc dĩ lưu lạc đi vào."
Vũ Thuần Tử buồn bực nói, vốn nghĩ đánh vào thạch trụ kia là xong, không ngờ vướng vào vô số thắc mắc không có lời giải.
"Không thể nào!"
Thần linh căn bất ngờ thốt lên, theo lý mà nói, nếu thiên tư ngươi không đạt sẽ không mở được nó, chưa kể phải là
người được Thiên Đạo ưu ái.
"Ta thấy được, khí vận của ngươi bị mây mù che phủ, ngươi là người bị thiên đạo ghét bỏ!"
Hản bỗng chốc nhìn ra được điều gì, thất sắc kêu lên.
Câu nói này khiến säc mặt Vũ Thuần Tử càng khó coi hơn, cái gì thiên đạo ghét bỏ? Hän anh tuấn ngời ngợi như vậy, thương còn không hết, tại sao lại ghét? Trong khi chính mình không có mạo phạm đến lão thiên đạo.
Liền khó chịu ra mặt trách móc.
"Ngươi thì biết cái quỷ gì?"
"Chẳng lẽ ngươi là người mang nghịch thiên để cải mệnh?"
Thần linh căn có chút tò mò, nhìn Vũ Thuần Tử tự hỏi.
"Xùy! Ta không quan tâm đến, ta chỉ muốn rời khỏi cái không gian này, nó làm ta khó chịu."
Vũ Thuần Tử bực bội nói. "Ta không làm được, ta chỉ là Linh Căn! Cái đó do ngươi." Thần linh căn không quan tâm đến, lơ đãng nói.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử khẽ trầm xuống, chợt lâm vào suy. †ư.
Ngay lúc này, hệ thống bên trong đột nhiên khởi động, Vũ Thuần Tử chỉ cảm giác sau lưng chính mình có khí tức khác tồn tại.
Mà cặp song nhãn kia cảm giác ra điều bất thường, vội nhìn về phía sau lưng Vũ Thuần Tử, phát hiện một khí thể mờ ảo đang dần dần hình thành, phút chốc cặp mắt của hẳn đột nhiên co rút mạnh mẽ, bên trong nó tràn ngập sợ hãi, tinh thần run lên, lắp ba lắp bắp nói.
"Ngươi... Ngươi là kẻ phản thiên?" Vũ Thuần Tử giật mình kinh ngạc.
Theo phản xạ quay ra sau nhìn, liền kinh hãi phát sau lưng hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng đen mờ ảo cao lớn, thân hắn cao mười mét, trên đỉnh đầu người này lơ lửng chín loại hình tròn cùng những màu sắc khác nhau, chỉ là khuôn mặt người này lại giống Vũ Thuần Tử y như đúc. Bóng đen không hề có chút động thái nào, vẫn như cũ không nhúc nhích, nhìn thẳng vào cặp song nhãn thần bí trước mặt.
Nhìn cảnh này, Vũ Thuần Tử trong lòng rung động không. ngừng.
Hắn không khỏi suy đoán, cái này chắc là Thần Hồn, giống như trong một bộ truyện nào đó hẳn từng đọc qua, nhân vật chính có thần hồn gọi là Dạ Xoa, lực sát thương vô cùng khủng bố.
Mà cái này chắc cũng giống như vậy. "Ngươi biết ta?" Vũ Thuần Tử giả vờ kinh ngạc nói, trong lòng ngược lại
song nhãn kia đã sợ hãi bóng đen đẳng sau như vậy, hẳn liền theo đó mà trêu đùa xuống dưới.
"Không thể! Ngươi tại sao lại ở thế giới này?"
Thần linh căn giọng nói tràn đầy hốt hoảng kêu lên, sau đó lại nhìn về phía Vũ Thuần Tử, song nhãn bỗng nhiên nhíu lại, nhanh chóng phủ nhận suy đoán.
Tinh thần căng thẳng liền nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!