Ngay khi Vũ Thuần Tử đang có việc quan trong, đột nhiên một bóng người mặc hồng y lướt tới, vội vàng nảm chặt cánh tay hắn, đem hắn bay vút lên cao với tốc độ cực kỳ nhanh.
Vũ Thuần Tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền bị nhấc bổng lên không, tiểu kê kê cũng vì vậy mà xả nước khắp nơi.
"Này..
Vũ Thuần Tử hoảng sợ kêu lên.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ người đến, liền im bặt lại.
Người này không phải ai khác, chính là nữ nhân oan gia ngõ hẹp, Nam Cung Nguyệt Sương.
Hắn nhanh chóng đem tiểu đệ nhét vào đũng quần, hoảng hốt hỏi.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu?” "Đi về!"
Nam Cung Nguyệt Sương chỉ lạnh nhạt quăng một câu, khiến Vũ Thuần Tử im lặng.
Về nhà? Hắn có nhà sao?
Đương nhiên hắn không có, nhưng Nam Cung Nguyệt Sương không thể không có!
"Về nhà tai"
Nam Cung Nguyệt Sương lạnh nhạt nói, thân ảnh nàng bỗng chốc biến mất phía chân trời.
'Vũ Thuần Tử trong lòng còn đang hoang mang. Nữ nhân này không phải nhìn trúng hẳn rồi chứ? Mới vừa
nãy định chém chém giết giết, chỉ trong vòng chưa được nửa ngày liền thay đổi thái độ, trực tiếp bắt hắn mang về?
"Uy uy, ngươi không phải để ý ta rồi?" Vũ Thuần Tử kinh ngạc hỏi. "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
Nam Cung Nguyệt Sương không có nhìn lấy hắn, dung nhan xinh đẹp trên mặt không hề có tí cảm xúc nào, âm thầm lạnh lùng lên tiếng.