Một người trong đó bỗng nhiên liếc mắt, cười nhạt nói.
"Toàn bộ nơi này đều là của Tạc Thiên Tông bọn ta, muối đi nơi khác ngươi phải bắt buộc bơi vòng ra sau năm trăm hải
lý. Vũ Thuần Tử nghe vậy khẽ nhíu chặt chân mày, nhìn hai
người không ngừng đùa giốn, bản thân không khỏi có chút khó chịu.
Trong lòng vốn còn chưa tan nối giận đối với Băng Linh Tông, hiện tại lại bị hai tên này đùa giỡn, nội tâm hắn chợt sinh ra một tia sát khí với hai người này.
"Hai vị phải chăng nói giốn, nơi này rộng như vậy, không thể nào tông môn các ngươi độc chiếm hết như vậy?"
'Vũ Thuần Tử cố nhịn xuống tâm tình gặng hỏi "Làm sao? Tông môn bọn ta mạnh, bọn ta có quyền!” 'Tên còn lại tỏ vẻ khó chịu, giương mắt hống hách nói "Thiên Vũ, đừng hù dọa người ta như thế! Hân chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, không biết được tông môn bọn mình lợi
hại”
Người bên cạnh đột nhiên nói xéo với tên kia, rõ ràng không coi Vũ Thuần Tử ra gì.
Sáo mặt Vũ Thuần Tử không khỏi trầm xuống, lạnh lùng nói
"Hai vị nhất quyết muốn ta rời đĩ?"
"Đúng vậy, nhưng nếu ngươi muốn đi vào thì cũng được. thôi, bỏ lại tất cả những thứ trên người ngươi lại coi như làm lộ phí
Thiên Vũ càng ngày càng ngông cưồng, lớn giọng nói
"Chỉ cần đưa cho bọn ta món đồ trên người ngươi, liền có thể cho ngươi qua."
Tên còn lại cũng gật đầu phụ họa, mà ánh mắt của hai người này bỗng nhiên sáng rực lên tham lam.
'Vũ Thuần Tử không khỏi cười lạnh, liền móc trong người ra năm viên Linh Thạch bóng loáng, nói.
"Chỉ cần các ngươi giữ lời, năm viên này cho ngươi"
Hai người sau khi phát hiện ra là Linh Thạch, ngay lập tức cưỡng hỉ không thôi, Thiên Vũ hộ vệ không có chần chờ, liên tục gật đầu nói