"Ngươi do Nam Cung Nguyệt Sương phái tới giết ta? Cùng hai người Phùng Xá là một loại?"
Vũ Thuần Tử chợt lạnh giọng hỏi. "Xem ra ngươi cũng biết chuyện này."
Bạch Diệp Sơn không khỏi kinh ngạc, hẳn vốn tưởng bản thân mình đã tới rất sớm, không ngờ vẫn có người nhanh tay hơn.
Phùng Xá cái tên này Bạch Diệp Sơn đương nhiên biết tới, tại nội môn có chút tiếng tăm, Phùng Xá xếp hạng thứ chín mươi ba tại Địa Bảng, còn về hẳn thì năm ở xếp hạng sáu mươi hai.
Tu vi của hẳn nhỉnh hơn Phùng Xá một chút, tức là Tẩy Tủy cảnh ngũ trọng.
Nếu hắn nói Phùng Xá đến đây trước hắn, vậy Phùng Xá đâu?
Bạch Diệp Sơn không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Phùng Xá có việc nên rời đi? Tha cho Vũ Thuần Tử một mạng?
Hản càng nghĩ càng không hiểu cách làm của Phùng Xá, nhưng dù thế nào, bản thân cũng đã đến đây, liền thay mặt Phùng Xá giết Vũ Thuần Tử.
Chỉ thấy Bạch Diệp Sơn cười lạnh nói.
"Mặc kệ đến sau hay đến trước, gặp phải ta, ngươi liền không còn cơ hội sống."
Vũ Thuần Tử khẽ nhíu mày, hắn cảm giác được người trung niên trước mặt mạnh hơn tên vừa nãy, tâm thần hắn
càng thêm cẩn trọng.
Mà Bạch Diệp Sơn đã nảm chặt chuôi kiếm, phóng tới chỗ Vũ Thuần Tử, vung kiếm chém ngang một đường dài.
Vũ Thuần Tử vội vã nhảy người lùi về sau, cánh tay dồn nội lực, đấm mạnh xuống mặt đất.
"Địa Chấn!"
Đùng... Đùng... Đùng!
Mặt đất liền vang lên tiếng nổ lớn, mảng lớp đất thật dày bị chiêu của Vũ Thuần Tử lật ngược lên trên.
Kiếm khí của Bạch Diệp Sơn trực tiếp chém đôi lớp đất dày đang che chắn trước người Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử không có hoảng loạn, vội vã dẫm chân đạp trên những miếng đất đá còn đang bay trên không, nhanh chóng né một chiêu kiếm khi này.
Chỉ là, sau khi hẳn né được chiêu đầu tiên, trước mặt liền xuất hiện bảy tám đường kiếm đang lao tới.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử lúc này trở nên hết sức khó coi, theo phản xạ đưa hai tay ra đón đỡ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bảy đường kiếm chém vào hai cánh tay Vũ Thuần Tử, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, hai cánh tay nhanh chóng nhuốm đầy máu tanh, vết thương sâu hoäm có thể thấy được xương bên trong. Ngoại trừ cánh tay ra, thân, bụng, đùi đều bị trúng kiếm.
Vũ Thuần Tử hít một ngụm khí lạnh, cơn đau buốt xông thẳng đến tận não, khiến hẳn như muốn trực tiếp ngất đi.
Bạch Diệp Sơn nhìn thảm trạng Vũ Thuần Tử, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Muốn tiếp tục đánh ra từng nhát kiếm kết liễu Vũ Thuần Tử, vào đúng lúc này, Vũ Thuần Tử chợt nhịn xuống cơn đau, dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể còn tồn tại, nhanh chóng đánh ra chiêu thức.
Cùng với đó, xương cốt bên trong hẳn không ngừng vang. lên tiếng vỡ vụn, làn da Vũ Thuần Tử cũng nứt toác, không ngừng tràn ra máu tươi. Đây chính là kết quả của việc vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ bắp tạo thành.
Vũ Thuần Tử căn chặt răng, hai tay dùng sức nâng lên cao, tựa như đang năm một thanh kiếm vô hình đồng dạng, chỉ thấy Vũ Thuần Tử nghiến chặt răng, âm thanh phát ra một tiếng gầm rống, ngay lập tức đánh xuống.
"Công Lý Demacial"
Bạch Diệp Sơn có chút sửng sốt, nhìn Vũ Thuần Tử tràn ngập không hiểu.
Bỗng nhiên, trên trời cao đột nhiên nổi lên gió lớn, khiến Bạch Diệp Sơn kinh ngạc nhìn lên trời.
Chỉ thấy, đám mây đang nhanh chóng di tản ra hai bên, lộ ra một điểm ánh sáng màu vàng.
Sau khi chứng kiến toàn bộ, liền ngay lập tức lâm vào sợ hãi, tinh thần trở nên căng thẳng chưa từng có.
Thương khung trên cao, một mũi kiếm to như ngọn núi, đang nhäm thẳng vào đỉnh đầu Bạch Diệp Sơn lao xuống, làm hắn dựng cả tóc gáy.