Cá voi nước chớp mắt đã lao gần đến chỗ Vũ Thuần Tử, khiến hắn có chút thất thủ, tay chân trở nên luống cuống.
Bành...
Ngay lúc này, cá voi bỗng nhiên bị cái gì đó ngăn chặn lại, nhanh chóng nổ tung trên không, hóa thành vô số giọt mưa nhỏ rơi xuống.
Mà thứ vừa ngăn chặn chiêu thức của Lý Diệu Hiên, chỉ là một tấm lưới lớn được linh khí hóa thành.
Lý Diệu Hiên bên này, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, nhìn về đằng sau lưng Vũ Thuần Tử, trầm giọng nói.
"Kỷ Vân Nhĩ?"
Vũ Thuần Tử cũng phát giác ra điểm bất thường, nhanh chóng quay ra sau nhìn.
Bất giác, Vũ Thuần Tử không khỏi có chút kinh diễm, người vừa ra tay cứu hắn, không ngờ lại là một nữ nhân khá trẻ tuổi, tuổi tầm mười tám, mười chín, dung nhan lại vô cùng xinh đẹp. Lý Diệu Hiên so với nàng đúng là khác một trời một vực.
Vóc dáng nuột nà trắng trẻo, khuôn mặt trái xoan, cùng với mái tóc đen óng ả, trên người nàng khoát lên y phục màu tím, khiến nàng càng thêm lung linh, nhìn cảnh này Vũ Thuần Tử không khỏi rung động.
"Lý Diệu Hiên, ngươi lại ỷ vào thực lực, ức hiếp người nhỏ yếu sao?"
Chỉ nghe Kỷ Vân Nhi mở miệng nói, âm thanh động lòng người phát ra, ngay cả Vũ Thuần Tử cũng có chút lung lay.
"Kỷ Vân Nhi có phải ngươi quá nhiều chuyện? Việc của ta mà ngươi dám xen vào?”
Lý Diệu Hiên không hề nể mặt, trực tiếp lạnh giọng lên tiếng, lại hỏi.
"Hay hắn là tiểu nam nhân của ngươi?"
Kỷ Vân Nhi không để ý đến nàng ta, liền quay sang nhìn Vũ Thuần Tử hỏi.
"Ta tên Vũ Thuần Tử vừa mới vào tông môn, liền bị người này chặn đánh."
Vũ Thuần Tử bình thản trả lời, nhưng vẫn không quên cảm kích Kỷ Vân Nhi.
“Trước tiên, đa tạ cô nương cứu ta một mạng, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."
"Không cần trả ơn, ta cũng là bị người nhờ vả thôi." Kỷ Vân Nhi chợt nói.
Câu nói này khiến Vũ Thuần Tử sửng sốt, xem ra là do có người nhờ vả, nếu không thì cũng đã không cứu hẳn.
Tại Băng Linh Tông, Vũ Thuần Tử chỉ có ấn tượng nhất với Nam Cung Nguyệt Sương mà thôi, người dám nhờ vả thì chỉ
có duy nhất mình nàng ta.
Vũ Thuần Tử không khỏi có chút thổn thức, liền quay đầu nhìn về phía Kỷ Vân Nhị, trịnh trọng nói.
"Mặc kệ là việc gì, ngươi đã cứu ta, sau này ta sẽ tìm cách trả ơn."
Mà Lý Diệu Hiên bên cạnh, nhìn hai người không ngừng nói chuyện phiếm, không quan tâm đến nàng đang ở ngay bên cạnh. Điều này khiến nàng càng nổi giận.
Giận dữ nói.
"Các ngươi coi ta không tồn tại sao? Kỷ Vân Nhi ngươi thật muốn xen vào chuyện này?"
"Phải! Ngươi định làm gì?"
Kỷ Vân Nhi không nhanh không chậm đáp.