Bỗng chốc bên trong hệ thống lại vang lên thông báo, khiến Vũ Thuần Tử lâm vào sững sờ.
"Ting! Chúc mừng ký chủ bị ăn hành, cảm nhận được đau đớn chưa từng trải qua, nhận một trăm điểm kinh nghiệm."
"Ting! Chúc mừng ký chủ đã tấn cấp lên Nhân Cơ Cảnh nhị trọng! Ban thưởng Thối Thể Quyền! Hệ thống sẽ tự động học tập cấp tốc cho ký chủ, thời gian chờ đợi hai phút."
Ách! Ăn hành cũng được thăng cấp?
Điều này khiến hắn vô cùng hoang mang, sau khi tấn cấp, Vũ Thuần Tử cảm giác được vết thương trên người đang dần dần hồi phục, ngay cả trên mặt cũng giảm sưng đi một nửa.
Công dụng quả là khủng khiếp!
Vũ Thuần Tử tràn đầy kinh hỉ, nếu bản thân có thể tiếp tục chịu đựng, không biết sẽ thăng bao. nhiêu cấp bậc?
Bên cạnh, hai gã thị vệ cũng phát hiện ra điều bất thường, bọn hắn cảm giác Vũ Thuần Tử dường như đang hồi phục thương thế, điều này khiến hai người A Tam có chút kinh ngạc, nhưng lại không có quá nhiều để ý, vẫn tiếp tục ra đòn tấn công.
Vũ Thuần Tử lúc đầu còn sợ hãi, nhưng sau đó liền tự nguyện đứng im chịu trận.
"Phong Sơn Quyền!" Bành...
"Nguyệt Liên Cước!" Rầm rầm...
A Tam cùng A Tứ không ngừng đánh vào thân thể Vũ Thuần Tử, khiến hắn bay ngược ra xa, toàn thân trên dưới đều bị thương nặng, điều đáng nói là, nhận nhiều lượt công kích như vậy, lại không hề có vết thương trí mạng nào.
Thậm chí nó đang dần dần hồi phục.
Lúc này âm thanh hệ thống không ngừng vang lên bên tai.
"Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được một trăm điểm kinh nghiệm!"
"Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được một trăm điểm kinh nghiệm."
"Ting! Chúc mừng ký chủ..."
"Ting! Chúc mừng ký chủ thăng cấp đến Nhân Cơ Cảnh tam trọng!"
"Ting! Chúc mừng ký chủ thăng cấp đến Nhân Cơ cảnh tứ trọng!"
Không biết trải qua bao lâu, hai người A Tam, A Tứ đang dần trở nên kiệt sức, bọn hắn phát hiện, càng đánh Vũ Thuần Tử càng trở nên trâu bò, điều này phá vỡ nhận thức bấy lâu nay.
Mà Lý Diệu Hiên ở một bên chứng kiến toàn bộ, cũng khiếp sợ không thôi.
Nàng tu vi cao thâm, có thể nhìn ra Vũ Thuần Tử đang lợi dụng hai người A Tam để rèn luyện thân thể, tiến hành thăng cấp cho bản thân.
Nét mặt nàng bỗng nhiên trở nên dữ tợn, ngay lập tức muốn ra tay trừ khử Vũ Thuần Tử.
Bởi vì một người có thể nhẹ nhàng tấn cấp trong thời gian ngắn như vậy, tại nơi này không có ai vượt qua được, chỉ có những đệ tử ưu tú mới có thể sánh bằng.
Nàng hiện tại cần phải trừ khử mối nguy hại, nếu để lâu thêm vài năm, ngay cả vị trí tại ngoại môn sẽ không còn có chỗ cho nàng đứng.
Ánh mắt nàng phút chốc đã trở nên tàn nhẫn, muốn ra tay khi hắn chỉ còn năm trong trứng nước.
'Tông môn có quy định không được giết đồng môn, nhưng cũng không có nói không được phế bỏ nhau.
Mà bên này, Vũ Thuần Tử đột nhiên cảm nhận được nữ nhân kia có chút khác thường, cũng cảm giác được luồng sức mạnh như có như không đang tiếp cận hẳn.
Khiến Vũ Thuần Tử lạnh toát cả sống lưng, linh tính mách bảo hắn, nữ nhân này khả năng đang muốn giết hắn.
Từ ánh mắt lạnh lẽo của Lý Diệu Hiên, Vũ Thuần Tử có thể chắc chắn, nữ nhân này không phải loại
tốt lành gì.
"Nữ nhân đã không xinh đẹp, nhưng tâm lại độc ác như con mãng xài"
Vũ Thuần Tử không khỏi nổi giận nghĩ.
"Hai người các ngươi tránh ra, để ta!"
Bỗng nhiên Lý Diệu Hiên quát lớn, khiến hai tên thị vệ ngơ ngác, sau đó cung kính thối lui.
Vũ Thuần Tử lúc này tu vi sớm đã đạt tới Nhân Sơ cảnh ngũ trọng, nội tâm có chút thất vọng, muốn quay ngược đánh trả, đã bị nữ nhân thối kia gọi về.
Chỉ thấy Lý Diệu Hiên nhìn Vũ Thuần Tử tràn đầy lạnh lùng, nói.
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, một là ngoan ngoãn làm thuộc hạ của ta, hai, ta sẽ đánh tàn phế ngươi, sau đó ném ra sơn môn cho dã thú ăn."
Nghe giọng nói tràn đầy miệt thị lẫn kiêu ngạo, nội tâm Vũ Thuần Tử không khỏi lạnh lếo, cười nhạt liền lên tiếng đáp trả.
"Nữ nhân như ngươi, cho ta ta còn chê bẩn!"
"Cho rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt?"
Lý Diệu Hiên chợt phẫn nộ cười gắn nói.
"Có gì mau phóng, không thì cút, cho ta yên tĩnh"
Vũ Thuần Tử ngay lập tức xua xua tay tỏ ý đuổi khách, khiến sắc mặt Lý Diệu Hiên trở nên khó coi, khuôn mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, hiển nhiên là đang đạt tới trạng thái phẫn nộ.
"Ngươi thành công chọc giận ta, chết đi!"
Lý Diệu Hiên kích động hét lớn, khí tức bạo nộ mạnh mẽ đánh ra một quyền.
"Nghịch Thủy Hàn Băng!"
Xung quanh phương viên hai mét liền bao phủ một dòng nước lạnh ngắt, Vũ Thuần Tử nhìn thấy có chút kinh ngạc, nhưng chiêu thức này, không mạnh bằng Nam Cung Nguyệt Sương đánh ra.
Đối với khí thế của Lý Diệu Hiên, Vũ Thuần Tử không có bất kỳ sợ hãi, tâm tình ngược lại có chút bình tĩnh bất thường.
Mà Lý Diệu Hiên có chút không rõ, người này lại không sợ chiêu của nàng, hay là sợ quá không đi được?
"Thối Thể Quyền!"
Vũ Thuần Tử cũng không có đứng yên chịu trận, mạnh mẽ tung ra đòn đánh tới, Thối Thể Quyền hắn đã học tập thành công không lâu, chính là do hệ thống trợ giúp, lần này đánh ra muốn xem uy lực nó
mạnh cỡ nào.
Chỉ thấy toàn thân Vũ Thuần Tử không ngừng vang lên tiếng phông phốc, tay áo rung động từng đợt tựa như sóng vỗ vào bờ.
Khiến Vũ Thuần Tử chưa kịp thích nghi, hẳn cảm nhận lòng bàn tay của mình đang di chuyển từng dòng năng lượng bí ẩn, hai tay nhanh chóng siết chặt nắm đấm, theo trong trí nhớ đấm ra một quyền toàn lực.
Bỗng chốc, một cảnh tượng kinh dị hiện ra ngay trước mặt, Thối Thể Quyền tựa như đạn pháo không khí, chỉ nghe đùng một tiếng, từ trong năm đấm của hắn đánh ra một dòng khí thể màu trắng.
Bành...
Từng đoàn băng thủy đánh tới, ngay lập tức xảy ra va chạm với Thối Thể Quyền, dòng nước lạnh ngắt bị đánh văng tung tóe trên không trung, nhưng uy lực của nó vẫn không hề giảm, tốc độ tấn công tựa như thủy triều.
Vũ Thuần Tử vừa nhìn liền có chút sững sờ, chiêu này của Lý Diệu Hiên không khác gì chiêu Sóng Thần của tướng Nami.
Chớp mắt, dòng nước lạnh như băng đã cuốn theo hẳn vào trong, nhanh chóng hóa thành một bức tượng nước, sau đó liền dần dần kết thành băng khô, khiến hai chân của hắn không cử động được.
Mãi cho đến khi dòng kết băng đã muốn đến đầu Vũ Thuần Tử, lồng ngực của hắn bị siết chặt đến không thở nổi.
Hăn có chút hốt hoảng, không ngờ nữ nhân này lại ra tay tàn độc như vậy, Vũ Thuần Tử có thể cảm nhận được, sau khi băng khô, độ kết băng này sẽ càng ngày càng siết chặt hơn, cho đến khi biến thành một khối đá cứng cáp. Khi đó bản thân lập tức bị ngộp thở mà chết, ngoài ra, toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng bị băng kết bóp nát.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử chợt đỏ bừng, đôi môi tím tái không còn giọt máu, hiển nhiên đã lạnh đến biên giới. Nhịp tim không ngừng đập gia tốc, kèm theo đó, hắn có thể nhận ra, dưới chân mình, xương cốt vang lên từng hồi âm thanh vỡ vụn.
Bởi vì quá lạnh, cho nên hắn không cảm nhận được cơn đau, chỉ biết sinh cơ đang dần dần trôi qua.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử tuyệt vọng, Hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, khiến Vũ Thuần Tử như gặp được cứu tỉnh.