Không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên đột nhiên lại như vậy, Hạ Tử Hy cũng bị anh dẫn dắt vào tình cảnh ý loạn tình mê, toàn thân không sức lực, đến cả hô hấp cũng trở nên nóng rực hơn.
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Tử Hy yếu ớt gọi tên anh.
“Tiểu Hy…!” lúc này, anh cắn vành tai cô nhẹ nhàng nói, hô hấp nóng rực khiến cho Hạ Tử Hy không nhịn được run rẩy.
Hạ Tử Hy lúc này vừa muốn lên
tiếng, thì Mục Cảnh Thiên ngược lại nắm tay cô đặt lên bộ phận kia của mình, khuôn mặt Hạ Tử Hy lập tức đỏ bừng.
“Giúp anh…” anh thấp giọng nói, trong giọng nói còn mang vài phần ẩn nhẫn.
Hạ Tử Hy mặt đỏ bừng, mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên…nhưng vẫn có chút không quen.
Nhưng cô cũng biết rằng, nhiều ngày như vậy. mỗi đêm Mục Cảnh Thiên cũng chỉ ôm lấy cô ngủ, có thể cảm giác được sự
khác biệt của anh, nhưng anh vẫn nghiêm túc giữ gìn chỉ ôm lấy cô, cô tất nhiên anh đang nhẫn nhịn, anh đang thông cảm, còn giây phút này…
“Đây là nhà bếp…” Hạ Tử Hy có chút không suy nghĩ thoáng được.
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười: “Anh đã từng nói qua, anh nhất định sẽ muốn em ờ nơi này..” vừa nói khóe môi anh nhếch lên nụ cười: “Như vậy không phải càng kích thích hơn sao?”
Đúng vậy!
Quả thật chính là như vậy!
Vô cùng kích thích!
Cuối cùng, Hạ Tử Hy cũng không cách nào đấu lại anh, nói chính xác chính là Hạ Từ Hy thời điểm này cũng vô cùng mẫn cảm cho nên…
Một màn kia ở phòng khách, nhìn đặc biệt vô cùng kích thích.
Hai mươi phút sau Hạ Tử Hy từ nhà bếp bước ra ngoài, trực tiếp bước vào nhà bếp.
sắc mặt đỏ ửng.
Nhìn bản thân trong gương, gò má ửng đỏ, nhưng trong đôi mắt ngược lại tràn ngập niềm hạnh phúc.
Hạ Tử Hy, mày thật sự càng ngày càng to gan!
Thời gian ăn sáng, Hạ Tử Hy vẫn luôn giữ im lặng.
Đối với chuyện xảy ra sáng nay, một chữ cũng không nhắc đến.
Còn Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn vô cùng thỏa mãn.
“Uống sữa bò!” Mục Cảnh Thiên giúp Hạ Tử Hy rót một ly sữa.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó cầm lên uống.
“Như thế nào? Bữa sáng ngon không?” Mục Cảnh Thiên nhìn bữa sáng hỏi, anh hiện tại không thể nhận ra, cũng vì so với những món anh ăn trước đây, rõ ràng chính là một thứ trên trời, một thứ dưới đất, cho nên anh không cách nào phán đoán được rốt cuộc bản thân có tiến bộ hay không.
Hạ Tử Hy nhìn một bàn thức ăn
sáng trước mặt, gật đầu: “Tiến bộ rất lớn, ít nhất đã phân biệt được, thứ nào là muối, thứ nào là đường!”
Mục Cảnh Thiên:
Lời này, một chút cũng không nghe ra đang khen ngợi anh.
Có điều, dựa vào việc sáng nay Hạ tiểu thư đã thỏa mãn được anh, anh cũng không muốn so đo với cô.
Chính vào lúc này, điện thoại Mục Cảnh Thiên liền vang lên, cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy
số điện thoại, chân mày nhíu chặt liền nghe máy.
“Alo…”
Vài giây sau, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó!”
Sau khi ngắt điện thoại, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Bác sĩ nói rằng Ngưng Tích đã tỉnh lại, cô ấy muốn gặp anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy
sửng sốt, gật đầu: “Vậy anh mau đi đi!”
“Em cùng anh đi!”
“Người cô ấy muốn gặp là anh, không phải là em!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Em chính là anh, anh chính là em…” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của cô, nhìn thẳng Hạ Tử Hy, ánh mắt kiên định, mười đầu ngón tay đan xen.
Hạ Tử Hy cũng nhìn anh mỉm cười.
Trong bệnh viện.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cùng nhau bước đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Ngưng Tích nằm trên giường bệnh, Mục phu nhân đang đứng bên cạnh chăm sóc cô.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cùng nhau bước vào, vốn dĩ trên khuôn mặt Ngưng Tích vẫn còn nụ cười, nhưng sau khi nhìn thấy hai người đồng loạt xuất hiện, nụ cười trên khuôn mặt
lập tức đông cứng.