“Nhưng…”
“Có phải hay không vẫn chưa biết, cậu mạo muội như vậy, có khả năng…” lời này của Vinh Cẩm vẫn chưa dứt lời, nhưng ông lo lắng cho chuyện gì, A Hoa vô cùng rõ ràng.
“Tôi tất nhiên sẽ không trực tiếp hỏi Hạ tiểu thư, tôi nhất định sẽ dùng biện pháp khác!” A Hoa trả lời.
“Không được!” Vinh cẩm từ chối.
“Anh Vinh, hiện tại chính là cơ hội tốt, không lẽ anh không muốn biết sao?”
Vinh Cẩm cũng không biết bản thân ông đang lo lắng chuyện gì, dù sao ông chính là lo lắng, nhiều năm như vậy, ông chưa từng làm cho cô bất kỳ chuyện gì, đến mức năm đó còn nhẫn tâm đuổi Tiêu Nhạc rời khỏi, nếu như là sự thật,
vậy Hạ Tử Hy có thể chấp nhận không?”
Vinh Cầm nhíu chặt chân mày: “Cho tôi thời gian suy nghĩ, tôi sẽ thông báo cho cậu sau!”
Nhìn Vinh cẩm đã kiên quyết như vậy, A Hoa cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ nhìn theo bóng lưng của ông sau đó gật đầu: “Em biết rồi!”
“Cậu cứ ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình, cũng đừng để người khác đến làm phiền tôi!”
“Vâng!”
Sau đó, A Hoa liền bước ra ngoài, giây phút khéo chặt cánh cửa trước mặt, nhìn thấy bóng lưng của Vinh cẩm, chân mày cũng bất giác nhíu chặt.
Nếu như Vinh cẩm không cách nào quyết định, vậy thì ông cũng chỉ đành tự mình quyết định.
Vinh Cẩm trong văn phòng, đứng trước cửa sổ sát đất, dù cho nói không muốn, nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét.
Dù cho không có kết quả giám
định kia, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ông sớm đã đem Hạ Tử Hy xem như con gái của mình vậy!
Ồng chính là sợ hãi, nếu như là sự thật vậy thì Hạ Tử Hy sẽ trách mắng, không nhận ông, cũng như sẽ rời xa ông.
Dù cho là như vậy, cũng không cách nào kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Đứng trước cửa sồ sát đánh, khuôn mặt trải qua sóng gió hiện lên nét căng thẳng cùng kích động.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên vốn dĩ muốn quay về nhà, nhưng nữa đường lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó, liền quay đầu xe về Hạ gia.
Tin tức Hạ Tử Hy mất tích, Hạ Tử Dục không hề nói cho hai vợ chồng Hạ gia biết, chỉ sợ khiến họ sẽ lo lắng.
Sau khi biết được Hạ Tử Hy đã xuất hiện, Hạ Tử Dục lúc này mời trở nên yên tâm hơn, mặc dù cô không gọi đến một cuộc điện thoại nào, nhưng chỉ cần cô bình
an, vậy thì không phải rất tốt rồi sao?
Hạ gia.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Đứa trẻ này mấy ngày nay có chuyện gì vậy, những ngày trước gọi điện cho con, như thế nào cũng không liên lạc được, muốn anh trai đi tìm con, con cũng không thường có ở nhà!” Hứa Vu Nhân nói.
Ý của lời này rõ ràng chính là hai
người bọn họ không hề hay biết chuyện xảy ra vào những ngày trước đây.
Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng, lúc này Mục Cảnh Thiên liền nói: “Chuyện này cũng do cháu không tốt, hai ngày trước khiến cô ấy tức giận, cho nên cô ấy vẫn luôn tắt máy!”
Nhắc đến chuyện này, Hứa Vy Nhân nhìn sang Hạ Tử Hy, Hạ Từ Hy ngược lại chỉ mỉm cười, cũng không phủ nhận.
“Hai người ở bên nhau, làm sao không có mâu thuẫn, nhưng bất
kề như thế nào, đều phải hòa thuận, không được cho người nhà lo lắng!”
“Con biết rồi mẹ, xin lỗi, khiến mẹ phải lo lắng!” Hạ Tử Hy nũng nịu nói.
An Nhược Mạn cũng đứng phía sau nhìn cô: “Tiểu Hy đúng vậy đó, không lién lạc được với em, tất cả mọi người đều rất lo lắng!”
“Xin lỗi chị dâu, khiến mọi người lo lắng rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
“Không có trách em!” An Nhược
Mạn mỉm cười nói.
Lúc này, Hạ Tử Dục đứng một bên, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Tử Hy.
Lúc này, Hạ Thiên liền lên tiếng: “Được rồi, không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, cũng đừng nhắc đến những chuyện này, cứ ăn cơm trước đi!”
Lúc này mọi người mới bước về phía bàn ăn.
“Tiểu Hy, chị nhìn như thế nào cũng cảm thấy em ốm đi!” An
Nhược Mạn nói.
“Vậy sao?” Hạ Tử Hy nhìn bản thân, thời điểm này không phải nên nhìn ra mập hơn một chút sao?
“Đúng vậy, có khả năng vì quần áo em bận, em hôm nay như thế nào lại mặc theo phong cách đơn giản vậy?” An Nhược Mạn tùy tiện hỏi,
“Không đẹp sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Xinh đẹp, Tiểu Hy mặc gì cũng đẹp!” An Nhược Mạn mỉm cười
nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, tạm thời cũng không có ý định nói ra chuyện bản thân mang thai, vẫn nên chờ thai nhi ổn định một chút rồi nói vậy.
Mục Cảnh Thiên nhận ra Hạ Tử Hy không có ý nói ra, nên anh cũng không lên tiếng.
Chỉ là…
Ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Dục, đôi mắt anh ta vẫn luôn không ngừng nhìn về phía Hạ Tử Hy, ánh mắt đó thật sự khiến người
khác cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Cảnh Thiên, uống một ly, chuyện máy bay xảy ra vấn đề cho đến hiện tại, vẫn luôn không gặp qua cháu, không ngừng gọi điện thoại nhưng lạl không liên lạc được, may mắn không xảy ra chuyện gì, nếu không thật sự khiến cho chúng ta lo lẳng chết đi được!”
Hạ Thiên nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên lập tức nâng ly rượu trước mặt lên: “Bác trai, khiến bác phải lo lắng rồi!”
Vừa nói, hai người liền cùng nhau nâng ly.