Ánh sáng mặt trời chiếu rọi, gió
nhè nhẹ vừa phải, khung cảnh tươi mát xung quanh, giống như sống trong môi trường tự nhiên, nhìn về phía chiếc xích đu, cô liền bước đến ngồi xuống, cảm nhận ánh sáng mặt trời.
Thật ra ở nơi này, đặc biệt có một cảm giác giống như đang đi nghỉ dưỡng.
Ánh mắt cô nhè nhẹ khép lại, cảm nhận sự gột rửa từ ánh mắt trời, khung cảnh bốn phía giống như đang chứng kiến nghi thức tắm rửa thanh tẩy của Hạ Tử Hy.
Trong một khung cảnh yên tĩnh
như vậy, tâm trạng như thế nào không vui vẻ được chứ.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Tử Hy chậm rãi mở mắt như đang nhớ đến chuyện gì, liền cầm lấy điện thoại mở máy.
Vừa mở điện thoại liền nhìn thấy hơn cả trăm tin nhắn xuất hiện, hơn N cuộc điện thoại không nghe máy, có Đô Đô, có Hạ Tử Dục, cũng có của Mục Cảnh Thiên…
Hạ Tử Hy trực tiếp ngó lơ tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Mục Cảnh Thiên, nhìn thấy Đô Đô đã
gửi hơn mười tin nhắn, suy nghĩ một lát cô vẫn quyết định gọi điện thoại.
Nếu không tìm thấy Hạ Tử Hy, Đô Đô vô cùng lo lắng, dù đang ở cửa hàng cũng như người mất hồn.
Chính vào lúc này điện thoại của cô liền vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến chính là của Hạ Tử Hy, cả người như được hồi phục lại trạng thái như bình thường, lập tức nhấn nút nghe máy.
“Alo…” Hạ Tử Hy dịu dàng lên
tiếng, nhìn ngắm thảm cỏ trước mắt, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Tiểu Hy, là cậu sao?”
“Đúng vậy!”
“Cậu cuối cùng cũng trả lời điện thoại mình rồi! Cậu có biết bọn mình đều vô cùng lo lắng cho cậu hay không, mình tìm cậu cả ngày lẫn đêm! Cậu dọa mình sợ chết mất!”
Vừa nhận được điện thoại, Đô Đô liền không ngừng nói chuyện.
Hạ Tử Hy cầm điện thoại, mặc dù giọng nói của Đô Đô vô cùng lớn, nhưng vẫn không cách nào che đậy được sự quan tâm mà cô ấy dành cho cô.
Đợi đến khi Đô Đô đã trút giận xong, Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Xin lỗi, khiến cậu lo lắng cho mình rồi!”
Một câu nói xin lỗi khiến cho Đô Đô càng trở nên đau khổ: “Bỏ đi, mình tính toán gì với cậu kia chứ, cậu hiện tại đang ờ đâu? Mình lập tức đến tìm cậu!”
“Đô Đô không cần đâu, mình
không sao cả, mình hiện tại chỉ muốn yên tĩnh vài ngày mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.
“Vậy cậu đang sống ở đâu?”
“Mình…cậu không cần lo lắng cho mình, mình không sao cả!”
“Dù sao cậu cũng phải nói cho mình biết, cậu hiện tại đang ở đâu, nếu không mình làm sao có thể yên tâm được chứ!” Đô Đô gấp gáp hét lên.
Hạ Tử Hy có chút đắn đo, cuối cùng vẫn nói cho cô biết.
“Cậu yên tâm, vài ngày sau chúng ta lại gặp nhau!”
“Vậy được thôi, có điều cậu nhất định phải giữ liên lạc với mình, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho mình biết!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, như nhớ đến chuyện gì đó, “Đúng rồi Đô Đô này, những ngày nay mình muốn yên tĩnh một chút, cho nên…
“Cậu yên tâm, mình tất nhiên sẽ không nói cho người khác, mình nói cho cậu biết hiện tại Mục Cảnh Thiên tìm cậu như phát
điên lên, có điều mình cũng sẽ không nói cho anh ta biết, chính là muốn anh ta gấp gáp như vậy!” Đô Đô nói.
Nhắc đến Mục Cảnh Thiên, trái tim Hạ Tử Hy vẫn không nhịn được gợn sóng, cô gật đầu: “Được, vậy thì mình cúp điện thoại trước đây!”
“Được, cậu chú ý sức khỏe!”
Sau khi cúp điện thoại, Đô Đô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.