Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm ĐỌC FULL
Trong bệnh viện
Mục lão thái thái nằm trên giường, vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê.
Mục phu nhân bên nay, nước mắt lưng tròng, sắc mặt Mục Trăn cũng không quá tốt.
“Bà nội như thế nào rồi?” Hạ Tử Hy kìm nén nước mắt hỏi.
Nhìn đôi mắt đỏ ửng của Hạ Tử Hy, nghĩ rằng cô ấy nhất định cũng đã khóc một trận.
“Bác sĩ nói rằng, chỉ là do lửa giận công tâm nên mới ngất đi, không có gì đáng ngại!” Mục Trăn nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mới yên tâm gật đầu: “Không có chuyện gì
là tốt rồi!”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, Mục Trăn lên tiếng: “Tiểu Hy, chuyện của Cảnh Thiên…”
“Cháu tin rằng, Cảnh Thiên nhất định sẽ không có chuyện gì cả!” lời này của Mục Trăn vẫn chưa dứt lời, liền bị Hạ Tử Hy cắt ngang, ánh mắt vô cùng kiên định.
Mục Cảnh Thiên là loại người như thế nào, không gì không làm được, bao nhiêu chuyện không thể đều có thể hoàn thành, cho nên cô tin rằng, anh nhất định sẽ
không có chuyện gì cả!
Nhìn dáng vẻ vô cùng chắc chắn của cô, Mục Trăn cũng không biết nên nói gì mới tốt: “Bác cũng tin tưởng cùng hi vọng Cảnh Thiên không sao, nhưng mà…”
“Máy bay tạm thời chỉ mất liên lạc mà thôi, có lẽ đã đi cưỡng ép dừng lại ở đâu đó, dù sao nếu như không có tin tức về anh ấy, cháu tuyệt đối không tin anh ấy đã xảy ra chuyện!” Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ.
Nghe giọng nói chắc chắn của cô, Mục Trăn chỉ đành im lặng.
Có lẽ, ông không lạc quan giống như Hạ Tử Hy.
Ông đã dự tính đến trường hợp xấu nhất.
Còn Mục phu nhân ngược lại không nói bất kỳ điều gì, không ngừng rơi nước mắt, bà không ngất đi giống Mục lão thái thái đã dùng hết sức lực lớn nhất của mình rồi.
‘Tiểu Hy…”
Chính vào lúc này, một tiếng gọi yếu ớt vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Hạ Tử Hy cúi đầu nhìn Mục lão thái thái, lập tức vươn tay nắm chặt lấy tay bà: “Bà nội, bà đã tình rồi?”
Mục lão thái thái đôi mắt đỏ ửng, nhịn không được lên tiếng: “Tiều Hy, bà nội có lỗi với cháu, bà không nên tác hợp cho cháu với Cảnh Thiên ở bên nhau…”
Một câu nói kích động đến nước mắt của cô.
Hạ Tử Hy cuối cùng vẫn không cầm được nước mắt, nhìn bà: “Bà nội, bà đang nói gì vậy!”