Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Lúc này Mục Cảnh Thiên quay đầu sang nhìn Neese, môi nhếch lên cười: “Neese, anh chắc đã biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Lăng Tiêu Vân rồi đúng không?”
Neese nhíu mày: “Quan hệ giữa hai người là...?”
“Toàn bộ thành phố A đều biết rõ mối quan hệ giữa hai chúng tôi chính là quan hệ người yêu của nhau!” Mục Cảnh Thiên đặc biệt trịnh trọng tuyên bố.
Neese ngây người.
Lăng Tiêu Vân không biết Mục Cảnh Thiên tại sao vào lúc này lại nói ra
những điều này, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, trong lòng cô có chút vui mừng.
Trong mắt của cô, nếu Mục Cảnh Thiên đã dám thừa nhận mối quan hệ của bọn họ trước mặt người khác, như vậy có thể xem như đây là một sự khẳng định đối với cô.
Nhưng lúc này, chỉ có một mình Neese hiểu lời này có ý gì!
Hạ Tử Hy từ lúc đầu đến cuối đều đứng yên không nói bất cứ điều gì, khóe miệng như cười như không, chỉ là cô không dám cười ra tiếng.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên mỉm cười,
tiến đến bắt tay với Neese: “Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước đây!”
Neese gật đầu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến bên cạnh Lăng Tiêu Vân, sau đó nói nhỏ một câu: “Anh tin vào khả năng của em!” Vừa dứt lời, môi nhếch lên một nụ cười, sau đó trực tiếp rời đi.
Những lời Mục Cảnh Thiên thì thầm với Lăng Tiêu Vân, cũng chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Lúc này Neese đứng một bên, có chút ngây người, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Sau khi hai người bọn họ đã rời đi, Lăng Tiêu Vân liền bước đến trước mặt Neese chào hỏi anh ta: “Neese, chào anh!”
“Lăng tiểu thư!”
“Thế nào? Mọi người đã đến đông đủ chưa?” Lăng Tiêu Vân nhìn Neese hỏi
“Cũng đến gần đủ rồi, không ngờ rằng Lăng tiểu thư lại tích cực như vậy!” Neese cười nói.
Lăng Tiêu Vân cũng không nghe ra được ẩn ý trong câu nói đó, cũng không biết rằng đây là khen hay chê, cô cười nói: “Chuyện tôi nên làm mà thôi!”
Hai người bọn họ vừa nói vừa bước vào phòng nghỉ.
“Trước mắt tiến vào bên trong nghỉ ngơi chút đi!” Neese nói với Lăng Tiêu Vân.
Lăng Tiêu Vân gật đầu, vừa bước đi; lúc này có người tiến đến, nói nhỏ với Neese; sau đó chỉ thấy Neese gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Neese rời đi, Lăng Tiêu Vân lúc này cũng vừa bước đến cửa của một căn phòng nghỉ dành cho khách; đến khi nhìn thấy Neese đã tiến vào thang máy; Lăng Tiêu Vân lúc này mới xoay người đi về hướng ngược lại.
Nếu như lúc nãy cô không nhìn lầm, Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy chính là bước ra từ căn phòng này.
Cô cũng không thấy Neese cầm văn kiện trên tay, cho nên tất cả bản thiết kế tham gia dự thi đều được cất giữ trong căn phòng này.
Nghĩ như vậy, Lăng Tiêu Vân quan sát những người đang đứng bên ngoài; ngay giây phút này bên ngoài cửa phòng không có bất kỳ ai, cô suy nghĩ trong giây lát sau đỏ trực tiếp đẩy cửa tiến vào căn phòng này.
Khi bước vào căn phòng này, cô liền nhìn thấy bản thiết kế đang được đặt trên bàn.
Không sai, tất cả các bản thiết kế đều được cất giữ ở đây.
Đặc biệt nhất, bản thiết kế của Hạ Tử Hy được để trên cùng.
Xem ra cô không cần phải tốn công tìm kiếm.
Sau đó, Lăng Tiêu Vân lập tức nhanh chóng tháo niêm phong tập tài liệu, sau khi rút ra nhìn bản vẽ thiết kế, cho dù cô cũng không quá hiểu thiết kế nhưng cô chỉ cảm thấy bản thiết kế do Hạ Tử Hy vẽ thật sự rất đẹp.
Nếu như trực tiếp cầm đi, bọn họ sẽ yêu cầu Hạ Tử Hy giao nộp bản thiết kế mới, hơn nữa Neese sẽ phát hiện.
Còn nếu đem bản thiết kế hủy bỏ, chắc chắn sẽ có người điều tra người đứng phía sau.
Vậy nên làm thế nào mới tốt đây?
Lăng Tiêu Vân suy nghĩ, có chút căng thẳng.
Chính vào giây phút này, cô thấy bên trong có một tấm thiệp