Đọc truyện hay Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Cho nên tôi vẫn luôn muốn cảm ơn Hạ tiểu thư, nhưng vẫn không luôn tìm được cô ấy, không nghĩ đến hôm nay lại có thể gặp ở đây!” anh Vinh nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Chỉ là tuỳ tiện giúp đỡ một tay mà thôi!”
“Đối với cô mà nói chỉ là tuỳ tiện
giúp đỡ một tay, nhưng đối với tôi mà nói, chính là việc cứu một mạng người, nếu như hôm nay đã có thể gặp mặt ở đây, không bằng để tôi làm chủ, mời hai người một bữa cơm, để biểu thị lòng cảm ơn cùa mình, tất nhiên tôi biết rằng chuyện này cũng không thể một bữa ăn liền có thể giải quyết được!” anh Vinh nói.
Rõ ràng là tổng giám đốc của Tập đoàn Vinh Lạc, nhưng lại có thái độ gần gũi với người khác, khiến cho người khác khó lòng từ chối.
*
“Không cần…”
“Đây là ý tốt của Vinh tiên sinh, nếu như em không ăn bữa cơm này, e rằng trong lòng Vinh tiên sinh vẫn sẽ luôn ghi nhớ đến chuyện này!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền nhìn anh Vinh, “Nếu đã như vậy, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi!”
“Tất nhiên!
II
Vừa nói anh Vinh liền nghiêng đầu, nhìn người phía sau, nghiêm giọng nói: “Lập tức đặt chỗ cho tôi!”
“Vảng!”
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười.
Trong phòng khách sạn.
Trong một căn phòng rộng lớn cũng chỉ có ba người bọn họ, tất nhiên còn có thuộc hạ đứng phía sau anh Vinh, đây là vệ sĩ tùy thân của anh Vinh, từ trước đến giờ đều không rời nữa bước.
“Không biết thức ăn ở nơi này có phù hợp với khẩu bị cùa hai người không!” anh Vinh mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười lên tiếng: “Nơi này chính là nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất của thành phố A, nếu như không hợp khẩu vị, vậy thì bọn tôi không phải cũng đã quá khó chiều hay sao?” Mục Cảnh Thiên mỉm cười thừa nhận.
Anh Vinh mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vậy thì đừng khách khí!”
“Tất nhiên rồi!”
“Hạ tiểu thư, cô muốn uống gì?”
“Nước suối là được!”
Nói đến đây, anh Vinh gật đầu, nhìn người phía sau mình, lập tức có người tiến lên rót nước cho Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu, vốn dĩ ăn cơm là một chuyện vô cùng tự tại, hiện tại đến việc uống nước cũng có người rót, cô vậy mà lại không quá quen thuộc.
Anh Vinh cũng có thể quan sát được, liền nhìn sang Hạ Tử Hy: “Như thế nào?”
“Không có gì cả, chỉ là có chút không quen có người bên cạnh khi đang dùng cơm mà thôi!”
Anh Vinh gật đầu, nhìn người phía sau: “Cậu cứ ra ngoài trước…”
Người phía sau sửng sốt: “Nhưng anh Hoa có dặn dò…”
“Ra ngoài!” anh Vinh lại một lần nghiêm giọng lên tiếng, khí thế này, tuyệt đối không để người khác nghi ngờ.
Người phía sau rùng mình, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.
Hạ Tử Hy ngây người, cô chỉ là tuỳ tiện nói một câu mà thôi…
Người kia sau khi bước ra ngoài, anh Vinh lúc này giống như biến thành một người khác, mỉm cười nói: “Thật ra, tôi cũng không quá quen có người đứng đầu sau khi dùng cơm, chỉ là người xung quanh quá quan tâm đến tôi, sợ rằng tôi lại lên cơn hen suyễn, cho nên mới cho người canh chừng hai mươi bốn tiếng!” Anh Vinh giải thích.
Chỉ sợ không chỉ có như vậy!
Mục Cảnh Thiên dùng bữa, khoé môi nhếch lên: “Vậy anh Vinh cũng phải cẩn thận chú ý một chút!”
Người kia sau khi bước ra ngoài, anh Vinh lúc này giống như biến thành một người khác, mỉm cười nói: “Thật ra, tôi cũng không quá quen có người đứng đầu sau khi dùng cơm, chỉ là người xung quanh quá quan tâm đến tôi, sợ rằng tôi lại lên cơn hen suyễn, cho nên mới cho người canh chừng hai mươi bốn tiếng!” Anh Vinh giải thích.
Chỉ sợ không chỉ có như vậy!
Mục Cảnh Thiên dùng bữa, khoé môi nhếch lên: “Vậy anh Vinh cũng phải cẩn thận chú ý một chút!”
“Tôi nhất định sẽ như vậy!”