Đọc truyện hay Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
“Tống Kỳ, sự nỗ lực của anh ờ London, em đều có thể nhìn thấy, em không muốn nhìn thấy tất cả mọi sự nỗ lực của anh đều giao vào tay người khác, huống hồ,
người nhà của anh đều ở London, anh càng không cần vì em mà ở lại nơi này…” Hạ Tử Hy nói, nói đến cũng, cô cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nghe đến đây, Tống Kỳ ngước mắt, khoé môi nhếch lên một nụ cười khổ sở.
Nhưng, chuyện này từ khi bắt đầu, hiện tại đã không cách nào ngừng lại, anh cũng không muốn, nhưng anh căn bản không làm được.
“Nếu như anh nói anh tình nguyện thì sao?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Tử Hy thật sự không biết nên làm như thế nào, nhìn anh, trong tim có chút không nỡ cùng đau lòng.
“Tống Kỳ, Centrum là một cô gái vô cùng tốt, anh nên học được cách trân trọng cô ấy!”
“Anh chỉ muốn biết rằng, nếu như không có Centrum, không có Mục Cảnh Thiên, anh có phải vẫn có cơ hội hay không?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Tử Hy như thế nào cũng không nghĩ được anh lạl đặt ra một câu hỏi giả thuyết như vậy.
Nhìn Tống Kỳ, anh cũng không chút biểu cảm nào nhìn cô, nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt đã bán đứng cảm xúc của anh.
Hạ Tử Hy có chút bất lực nói: “Trên thế giới này thứ không tồn tại nhất chính là nếu như!”
“Vậy nếu như có thì sao?”
“Tống Kỳ, anh phải biết rằng, em từ trước đến nay chưa bao giờ trả lời cũng câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy, chúng ta nên học được cách đối diện với thực tế!” Hạ Tử Hy nói.
Nhìn Hạ Tử Hy, Tống Kỳ tự cười chế giễu một tiếng, anh từ đầu đã biết rằng, Hạ Tử Hy sẽ không trả lời câu hỏi như thế này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô.
“Anh biết rồi!” Tống Kỳ trả lời, cúi gằm mặt.
Nhìn anh, Hạ Tử Hy cũng không biết những lời này của mình có tác dụng gì không, nhưng nhìn Tống Kỳ như vậy, chủ đề này đã không còn cách nào tiếp tục.
Cuộc trò chuyện này cứ như vậy mà chấm dứt.
Tống Kỳ tiễn Hạ Tử Hy trở về, Hạ Tử Hy cũng không từ chối anh.
Chỉ là lúc bước lên xe, hai người cũng không nói quá nhiều lời với nhau, cả hai đều lựa chọn im lặng, cho đến khi về đến nhà, Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Vậy em lên nhà trước đây, anh đi đường cẩn thận!”
“ừ!” Tống Kỳ gật đầu.
Hạ Tử Hy tháo dây an toàn, vừa chuẩn bị bước xuống xe, Tống Kỳ ngược lại đột nhiên vươn tay tóm chặt lấy cánh tay cô.
Hạ Tử Hy ngây người, vô thức cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay của mình, ngước mắt nhìn đôi mắt trống rỗng của anh thoáng sửng sốt.
Tống Kỳ nắm chặt cánh tay của Hạ Tử Hy, đôi mắt này nói cho anh biết, anh còn có rất nhiều lời muốn nói.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Tử Hy bình tĩnh nói, giọng nói mềm mại tinh tế, anh nắm chặt tay cô, Hạ Tử Hy hỏi như vậy, cũng giống như hỏi một người bạn bình thường, không chút ý nghĩa gì.
Tất cả những lời muốn nói đều mắc nghẹn lại không cách nào thốt lên lời.
Cuối cùng anh chỉ đành buông tay, nhàn nhạt nói một câu: “Cẩn thận!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vâng, anh đi đường cẩn thận!” vừa nói, liền bước xuống xe,
Tống Kỳ lúc này không thể không khởi động xe rời khỏi.
Nhìn anh rời khỏi, Hạ Tử Hy lúc này mới bước lên lầu.
Đêm khuya.
Mục Cảnh Thiên gọi điện thoại đến, nói rằng đêm nay có một buổi xã giao sẽ về muộn, sau đó Hạ Tử Hy liền tự mình làm chút thức ăn, sau đó ngồi trên ghế sofa xem truyền hình.
Nói rằng xem truyền hình không bằng nói rằng giải tỏa buồn bực, tâm tư căn bản không đặt trên truyền hình, chỉ cần nghĩ đến những lời Tống Kỳ nói, cô liền không nhịn được thở dài.
Chỉ như vậy, rất nhanh đã đến mười giờ.
Khi nghe tiếng mở cửa vang lên, Hạ Tử Hy quay đầu, liền biết rằng chính là Mục Cảnh Thiên.
Vào giây phút này, cô liền có thể cảm nhận được, nếu như bạn thật sự yêu một người, vậy thì đến tiếng bước chân của người đó bạn cũng có thể cảm nhận được.
Hạ Tử Hy vừa quay đầu liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đã bước vào bên trong.
“Anh đã trở về rồi?” nhìn anh, Hạ Tử Hy mỉm cười.
Mục Cảnh Thiên thay một đôi giày mới, trực tiếp bước về phía Hạ Tử Hy, cô lúc này đứng dậy, Mục Cảnh Thiên liền nghiêng người tặng cô một nụ hôn quyến luyến triền miên.
Cảm nhận được bờ môi lạnh lẽo của anh, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Anh uống rượu sao?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Có uống một chút!” vừa nói, vừa đi qua ngồi xuống ghế sofa ôm lấy Hạ Tử Hy vào lòng.
Cảm giác khi về nhà có vợ thật là tốt.