Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Bối Nhi mỉm cười: “Em còn có thể nói được gì chứ?”
“Hạ Bối Nhi, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn đi tìm Hạ Tử Hy, hoặc là lại ăn nói bậy bạ điều gì, cô nhất định sẽ hối hận vì đã quen biết tôi!” Hạ Tử Dục nhìn cô nhấn mạnh từng chữ cảnh cáo.
“Anh hiện tại đang uy hiếp em hay sao?”
“Cô có thể thử!” Hạ Tử Hy cảnh cáo nhấn mạnh từng chữ, cũng vì phẫn nộ, trên khuôn mặt có chút ừng đỏ, trong đôi mắt càng thêm tức giận.
Bối Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Dục, chậm rãi mỉm cười: “Hạ Tử Dục, thích em gái của mình…”
Lời này của cô vẫn chưa dứt lời, nhất thời chỉ cảm thấy một bàn tay hung hăng vươn đến, tóm chặt lấy cần cổ của mình. Hạ Bối Nhi vùng vẫy, ngồi trong xe, không có chỗ nào trốn thoát: “ô…buông tay…đau quá!”
Nụ cười Hạ Tử Dục dần trở nên hung ác, tiến gần đến bên cạnh cô, giây phút đó, giống như ác quỷ hút máu: “Nếu như cô còn dám nói lung tung một câu nào.
tôi nhất định sẽ giết chết cô!” biểu cảm hiện tại của cô không một chút nào giống với đang nói đùa.
Hạ Bối Nhi thật sự có chút sợ hãi.
“Khụ khụ…” khuôn mặt của cô dần trờ nên ửng đỏ, “Anh mau buông em ra, em không nói, sẽ không nói…thật đó!”
Nghe câu nói này của cô, Hạ Tử Dục lúc này mới từ từ nguôi giận, hung dữ buông lỏng tay.
“Khụ khụ khụ khụ….” Hạ Bối Nhi ngồi trong xe, không ngừng ho
khan.
Hạ Tử Dục ngồi bên cạnh nhìn cô ta: “Ghi nhớ những lời cô đã nói hôm nay, nếu như cô còn dám đi làm phiền cô ấy, hoặc dám ăn nói lung tung, kết cục tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu so với ngày hôm nay đâu!”
Hạ Bối Nhi nhìn sang Hạ Tử Dục, lần đầu tiên cũng là nhìn thấy một mặt đen tối của anh.
“Cút khỏi xe!” Hạ Tử Dục phẫn nộ nói.
Hạ Bối Nhi sờ cổ, cuối cùng cũng
không nói bất kỳ điều gì, liền bước xuống xe.
Cô vừa bước xuống, liền nghe thấy tiếng khởi động vang trời của chiếc siêu xe, giây kế tiếp, bóng chiếc xe liền lập tức biến mất trước mặt cô.
Hạ Bối Nhi đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng chiếc xe của Hạ Tử Dục, trong mắt nhẹ nhàng híp lại.
“Hạ Tử Dục, chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ buông bỏ dễ dàng như vậy
đâu! Hừ!”
Mục Cảnh Thiên sau khi được A Khoa báo cáo lại tin tức, chân mày nhíu chặt.
Người con gái kia vô duyên vô cớ tìm đến Hạ Tử Hy, còn nói nhiều lời đến như vậy, Mục Cảnh Thiên làm sao không nghi ngờ được chứ?
Nhiệm vụ của A Khoa chính là bảo vệ Hạ Tử Hy, nhưng lại không nghĩ đến sẽ biết đến những chuyện như thế này.
Chân mày Mục Cảnh Thiên nhíu chặt.
Rất rõ ràng, những lời nói của người con gái kia tuyệt đối không đơn giản.
Anh đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tại Hạ gia lần trước, những lời Hạ Thiên nói, lúc đó cảm giác có điểm bất ổn, nhưng cuối cùng lại vì những chuyện gần đây khiến mình bị lãng quên, hiện tại người
con gái kia tìm đến, anh càng cảm nhận được, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một lát, anh liền nhấn vào số điện thoại nội bộ.
“A Kiệt, vào đây một lát!”
Chỉ vài phút thời gian, A Kiệt liền xuất hiện ngay trong phòng làm việc: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi sao?”
Mục Cảnh Thiên nhìn A Kiệt, trong mắt tiếp tục giằng xé sau đó nói: “Tôi hiện tại có chút
chuyện cần cậu phải làm, nhưng cậu nhất định phải giữ bí mật!”
Mục Cảnh Thiên trước đây giao cho anh bất kỳ chuyện gì, đều không hề đặc biệt dặn dò anh giữ bí mật, cũng vì chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nhưng hiện tại Mục Cảnh Thiên đặc biệt dặn dò, A Kiệt liền biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, giữ bí mật là việc tôi vẫn luôn làm!” A Kiệt mỉm cười nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, chân mày khẽ nhíu chặt: “Giúp tôi điều
tra những chuyện liên quan đến Hạ Tử Hy, từ nhỏ đến lớn, không được bỏ sót điều gì!”
Nghe lời dặn dò này của anh, A Kiệt đứng chết lặng ngay tại chỗ: “Tổng giám đốc, anh muốn điều tra Hạ tiểu thư?”
May mắn căn phòng cách ly tốt, nếu không người bên ngoài có thể nghe thấy được những chuyện này.
Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.
A Kiệt lúc này thấp giọng nói,
không trách được tổng giám đốc lại muốn cậu giữ bí mật.
“Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài nữa chữ!”
“Tôi đã hiểu!” A Kiệt gật đầu.