Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Hạ Tử Hy nhíu mày nhìn cô ta, trí nhớ của cô không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là quá tệ,
người con gái trước mắt, cô không hề quen biết, cũng chưa từng nhìn thấy qua.
“Cô là?” Hạ Tử Hy nhìn cô ta nhíu mày hỏi.
Lúc này, Bối Nhi liền bước lên phía trước.
Chính vào ngay lúc này, A Khoa lập tức đứng lên trước mặt Hạ Từ Hy, ngăn cản hành động của Bối Nhi.
Hạ Tử Ty cũng không hề có ý ngăn cản A Khoa, cũng vì cô cũng không biết người con gái trước mặt rốt cuộc có thiện ý hay ác ý.
Bối Nhi cũng nhìn sang A Khoa, khoé môi nhếch lên: “Vợ của Mục Cảnh Thiên, khí thế cũng khác, khi ra ngoài còn có vệ sĩ đi theo!”
Câu nói này của cô ta, xem ra rất hiểu rõ đối với Hạ Tử Hy.
Thua gì cũng không thể thua khí thế, Hạ Tử Hy không hề gấp gáp biết tại sao cô gái này lại biết tất cả những chuyện này, chỉ lạnh
nhạt nhìn cô ta.
“Nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói ra!” Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
Bối Nhi nhìn sang Hạ Tử Hy, trong ấn tượng của cô có chút khác lạ, không phải vẻ bề ngoài, mà là về tính cách, trên người cô toả ra một khí thế khiến người khác không thể dễ dàng khinh nhờn.
“Có thể nói chuyện vài câu hay không?” Bối Nhi lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Hy đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi bước về phía
Bối Nhi, không cần lên tiếng, đôi mắt đen thẫm tràn ngập nói lên tất cả mọi thứ.
“Tôi chỉ muốn cùng cô nói chuyện một chút mà thôi, liên quan đến anh trai cũng như về cô…” Bối Nhi từ tốn nói.
Nghe đến chuyện này, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Cô chính là người gọi điện thoại sáng nay?” giọng nói không chút nghi ngờ, hơn nữa vô cùng chắc chắn.
Bối Nhi mỉm cười: “Có hứng thú nói chuyện với tôi hay không?”
“Cô muốn nói gì?” Hạ Tử Hy đại khái đã đoán được người phụ nữ trước mặt là ai.
“Tôi muốn cô giúp tôi một vấn đề!” Bối Nhi trực tiếp lên tiếng yêu cầu, giống như nắm chặt được một điều gì đó.
Hạ Tử Hy nhìn cô, đặc biệt cảm thấy không quá ưa thích, cô có chút buồn cười nhìn Bối Nhi: “Vị tiểu thư này, cô cảm thấy tôi tại sao lại phải giúp cô?”
“Điều kiện đánh đổi, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật!” Bối Nhi nói.
“Bí mật?” Hạ Tử Hy nhìn cô ta nhướng mày nói: “ò? Bí mật gì đến bản thân tôi cũng không biết!”
Bối Nhi bước lên trước một bước, A Khoa lập tức chặn lên trước mặt, hình thành một tư thế bảo vệ.
Bối Nhi liếc mắt nhìn A Khoa, sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nếu như cô có gì muốn nói, không bằng cứ trực tiếp nói ra!”
Bối Nhi nhíu mày, nhìn cô: “Tất
nhiên là anh trai của cô, còn có bí mật liên quan đến cô…”
Hạ Tử Hy nhíu mày, ánh mắt nhìn Bối Nhi, còn Bối Nhi ngược lại nhếch môi mỉm cười, cũng chăm chú quan sát Hạ Tử Hy.
“Tôi không hiểu ý của cô!”
“Hạ tiểu thư, cô thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu!” Bối Nhi lên tiếng.
“Nếu như cô vẫn có ý thừa nước đục thả câu như vậy, vậy thì không cần tiếp tục nói tiếp!” dứt lời, Hạ Tử Hy liền bước đi.
“Hạ tiểu thư, tình cảm Hạ Tử Dục dành cho cô, cô có lẽ không phải không biết đúng không?” Bối Nhi trực tiếp lên tiếng sau lưng cô, lời nói này có chút mập mờ nước đôi.
Quả thật, bước chân Hạ Tử Hy lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn Bối Nhi: “Tôi cùng anh trai của mình tình cảm từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, chuyện này tôi tất nhiên rất hiểu rõ!”
Nhắc đến chuyện này, Bối Nhi mỉm cười nói: “Hạ tiểu thư, ý của tôi là gì cô tất nhiên sẽ hiểu rõ!”
Hạ Tử Hy nhíu chặt chân mày: “Có ý gì?”
Bối Nhi mỉm cười: “Cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Hạ Tử Dục đối với cô…”
“Hạ Bối Nhi!” lúc này, phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi, ngăn cản những lời cô ta chuẩn bị nói.
Hạ Tử Hy cùng Hạ Bối Nhi đồng thời quay đầu lại, lúc này chỉ nhìn thấy Hạ Tử Dục tức giận phừng phừng chạy đến, trực tiếp tóm chặt lấy cô ta: “Cô đến nơi này làm gì? Đi theo tôi!”
Khi Hạ Tử Dục vừa tan họp liền nhìn thấy tin nhắn của Bối Nhi, lập tức gấp gáp bước đến.
Không nghĩ đến, cô ta quả thật đến đây!
Nhìn thấy Hạ Tử Dục đã xuất hiện, Bối Nhi cười lạnh lùng nói: “Như thế nào? Hiện tại anh đã đồng ý xuất hiện rồi sao?”
Sắc mặt Hạ Tử Dục vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Bối Nhi trở nên rét lạnh: “Cô tốt nhất đừng thách thức giới hạn của tôi!” vừa nói, liền kéo tay Bối Nhi rời khỏi.
Giống như bị chấn động bởi sự phẫn nộ của Hạ Tử Dục, Bối Nhi cũng không tiếp tục lên tiếng, ngược lại để mặc cho Hạ Tử Dục nắm tay kéo mình đi.
Lần đầu tiên, sau khi Hạ Tử Dục nhìn thấy Hạ Tử Hy, không kịp chào hỏi liền rời khỏi.
“Anh trai!” Hạ Tử Hy từ phía sau gọi một tiếng.
Hạ Tử Dục quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Xin lỗi Tiểu Hy, gây rắc rối đến cho em rồi, có điều chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa đâu!” vừa nói,
anh liền trực tiếp kéo tay Bối Nhi rời đi, đẩy cô ta vào bên trong xe, sau đó gấp gáp lái xe rời khỏi.
Hạ Tử Hy đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng dáng biến mất của chiếc xe, chân mày ẩn ẩn nhíu chặt.
Trong đầu không ngừng xoay chuyển những lời Bối Nhi vừa nói, cảm nhận bất an.
“Hạ Bối Nhi, cô rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Tử Dục phẫn nộ nhìn Hạ Bối Nhi hỏi, chỉ cần nghĩ đến
việc cô tự đến tìm Hạ Tử Hy, anh hận không thể trực tiếp bóp chết cô ta.
Hạ Bối Nhi ngồi im trong xe, nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Dục, nói thật lòng, cô quả thật có chút sợ hãi, nhưng cô biết rõ Hạ Tử Dục sẽ không làm được gì cô ta.
“Anh tránh né em, không còn cách nào khác, em chỉ có thể đến tìm em gái thân yêu của anh thôi!” Bối Nhi chậm rãi nói.
“Cô đã nói gì với cô ấy?” Hạ Tử Dục hỏi.