Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười nói: “Cho dù nằm mơ, anh cũng muốn thử hương vị của em!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, nhìn đồng hồ đeo tay: “Được rồi, không cùng anh nói chuyện nữa, em
phải đi rồi!”
“Đợi đã!” lúc này, Mục Cảnh Thiên lên tiếng, sau đó cầm lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa đến cho Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy nhìn tấm thẻ đen, nhướng mày nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục tiên sinh, đây là ý gì?”
“Đây là một tấm thẻ đen, có thể thanh toán vô hạn, tùy tiện muốn mua gì cũng được!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em biết, em
chính là muốn hỏi, anh làm vậy có ý gì?”
“Cho em!”
“Anh muốn bao dưỡng em sao?”
“Nếu như anh muốn bao dưỡng em, vậy thì em cho rằng hiện tại mình còn có thể đứng ở đây sao?”
“Vậy thì em nên ở đâu?”
“Trên giường!” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Tử Hy:
Giây kế tiếp, cô liền vươn tay nhận lấy tấm thẻ trong tay Mục Cảnh Thiên: “Nhằm chứng minh bản thân không phải bị người khác bao dưỡng, em liền nhận lấy vậy!” vừa nói, cô liền cầm trong tay vẫy nhẹ.
Nhìn động tác của Hạ Tử Hy, vừa tinh nghịch vừa có chút đáng yêu, Mục Cảnh Thiên liền bật cười: “Đi sớm về sớm, thuận tiện giúp anh mua chút đồ đạc cho bạn em luôn, cứ coi như anh chúc mừng cửa hàng cô ấy khai trương thuận lợi!”
Nhìn động tác của Hạ Tử Hy, vừa tinh nghịch vừa có chút đáng yêu, Mục Cảnh Thiên liền bật cười: “Đi sớm về sớm, thuận tiện giúp anh mua chút đồ đạc cho bạn em luôn, cứ coi như anh chúc mừng cửa hàng cô ấy khai trương thuận lợi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Anh như thế nào lại tốt bụng như vậy?”
“Giải quyết được em, phía bên cô ấy không phải cũng sẽ bị chặn lại sao, dụ ngọt một chút cũng là chuyện nên làm mà!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Huống hồ, anh làm như vậy, em cũng có mặt
mũi, nhìn xem người đàn ông của em chu đáo như thế nào!” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói, trong ánh mắt cùng giọng nói, toàn bộ đều là tình yêu dành cho cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười, không thể không thừa nhận, Mục Cảnh Thiên làm như vậy, thật sự khiến cho Hạ Tử Hy cảm thấy vô cùng: “Được rồi, em đi trước đây!” khi vừa chuẩn bị rời khỏi, ngược lại bị Mục Cảnh Thiên kéo về phía sau.
Hạ Tử Hy xoay người nhìn anh, chỉ thấy anh đưa một bên sườn
mặt cho cô.
Hạ Tử Hy nhất thời hiểu rõ, liền tiến lên hôn lên một bên mặt của anh.
“Anh muốn hôn kiểu Pháp!”
Hạ Tử Hy: “…”
Mục Cảnh Thiên ngược lại vẫn cố chấp nhìn cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Ngoan, ngày khác em sẽ đền bù cho anh!”
“Bồi thường bằng cơ thể sao?”
Khuôn mặt Hạ Tử Hy có chút co giật, trong đầu của anh không lẽ chỉ có những thứ này thôi sao!!!
“Ngày khác chúng ta lại bàn vấn đề này, Đô Đô vẫn đang đợi em, em đi trước đây!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Mục Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi như có như không nhếch lên; lúc này, anh càng thêm quyết tâm đưa ra quyết định.
Hai người hẹn địa điểm gặp mặt, cho nên cả hai liền trực tiếp đến đó tụ tập.
Sau đó, bắt đầu đi dạo trong khu thương mại mua sắm, vừa đi vừa trò chuyện tán gẫu.
Hạ Tử Hy mua hai món đồ, toàn là đồ dùng tặng cho cửa hàng sắp khai trương của Đô Đô.
Một món tặng cho cô ấy, một món tặng cho Mục Cảnh Thiên.
Mặc dù không phải thứ đồ đạc gì quý giá, nhưng cũng không phải là hàng giá rẻ.
Thật ra Hạ Tử Hy không hề thiếu tiền, nhưng Mục Cảnh Thiên đã làm như vậy, vậy thì cô cũng thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận.
Cũng vì hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã muốn ở bên nhau, Hạ Tử Hy cũng chỉ muốn đem mối quan hệ này của hai người biến thành trở nên thuận theo tự nhiên hơn.