Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng yêu cầu anh làm bất kỳ điều gì, cũng như chưa từng cần anh giúp đỡ bất kỳ chuyện gì, hiện tại, anh càng không có cách nào từ chối được cô ấy.
Nhìn Hạ Tử Hy, quan sát cô cả nửa ngày, cuối cùng anh vẫn chấp nhận thỏa hiệp: “Được, anh có thể không hỏi, nhưng em nhất định phải đảm bảo được an toàn của bản thân!”
“Em đảm bảo!” Hạ Tử Hy lập tức mỉm cười nói.
“Người đàn ông đó rốt cuộc có
thân phận gì, là người như thế nào, chúng ta đều không nắm rõ, em tốt nhất nên giữ khoảng cách với hắn ta!” Hạ Tử Dục dặn dò.
Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Anh yên tâm, anh ta hiện tại đã bị tạm giam, còn có thể làm gì em được chứ? Không có chuyện gì đâu!”
“Như vậy là tốt nhất, em cũng đừng quên rằng vẫn còn Lăng Tiêu Vân, cô ta chính là một người phụ nữ lòng dạ xấu xa, em tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút!” Hạ Tử Dục không ngừng dặn dò, chỉ sợ rằng Hạ Tử Hy lại xảy ra chuyện.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy nhìn Hạ Tử Dục: “Anh trai, anh cảm thấy một tên điên thông minh hay một người bình tĩnh càng thông minh hơn?”
Khóe môi Hạ Tử Dục nhếch lên một nụ cười nhạt: “Cô ta chính là người không đi đường bình
thường, anh chỉ sợ em chịu thiệt thòi!”
“Hiện tại cô ta bốn bề đều gặp nguy hiểm, không dám làm gì với em đâu!” Hạ Tử Hy vô cùng chắc chắn nói.
“Như vậy là tốt nhất!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, còn có, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho ba mẹ biết, em không muốn hai người bọn họ lo lắng!”
Hạ Tử Dục bất lực gật đầu, nhưng nụ cười vẫn tràn ngập
sủng nịch, “Anh biết rồi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy được, vậy em quay về nghỉ ngơi trước, anh uống sữa xong nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng thức quá khuya!”
Hạ Tử Dục gật đầu.
Hạ Tử Hy lúc này mới cầm tấm danh thiếp bước ra ngoài.
Hạ Tử Dục ngồi im, nhìn theo bóng lưng dần bước ra ngoài của cô, đôi mắt không tự chủ được nheo lại, cuối cùng ánh mắt lướt nhìn khung hình trên bàn.
Trên bàn đặt hai khung hình, một là hình bốn người nhà bọn họ, còn khung hình còn lại chính là hình chụp chung giữa anh cùng Hạ Tử Hy.
Hình ảnh được chụp khi cả hai còn học cấp ba, vẫn còn nét thanh thuần, nụ cười Hạ Tử Hy vẫn ngọt ngào, đơn thuần.
Cả hai dựa vào nhau, cười vô cùng vui vẻ.
Có đôi khi, anh thật sự rất hoài niệm về những năm tháng đó, vô ưu vô lự, không hề có nhiều chuyện phức tạp như vậy.
Cầm lên khung hình, khóe môi Hạ Tử Dục nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Sau khi dùng cơm xong, trời cũng đã tối muộn, Hạ Tử Hy không hề quay về căn chung cư của mình, nên đành ở lại Hạ Gia một đêm.
Sau khi tắm rửa xong, Mục Cảnh Thiên liền gọi điện thoại đến.
“Alo…”
“Em đang ờ đâu?” Mục Cảnh Thiên trực tiếp lên tiếng.
“ò, em hôm nay có chút chuyện, nên quay về nhà ba mẹ!”
“vẫn chưa quay lại?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Đúng vậy, cũng vì đã muộn rồi cho nên không quay về!” Hạ Tử Hy trả lời, vừa dứt lời, như nhớ đến chuyện khác, liền hỏi ngược lại anh: “Anh hiện tại đang ở đâu? Anh vẫn chưa quay về nhà sao?”
“Anh vẫn còn ờ công ty!”
“Vần chưa làm việc xong sao?”