Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc nhanh nhất và duy nhất tại Nha yho.com
Chương 514: Nhưng mà…cũng vì cháu không chăm sóc tốt bà nội!
Mục Trăn gật đầu: “Được, đi đi!” sau đó, Mục Cảnh Thiên nhìn hai người bọn họ sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Hạ Tử Hy cùng Mục Trăn.
“Cháu ngồi đi!” Mục Trăn nhìn Hạ Tử Hy lên tiếng.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Mục lão thái thái.
Nhìn bà lúc này, trên khuôn mặt cô không nhịn được hiện lên nét đau thương.
Mục Trăn vẫn luôn âm thầm quan sát Hạ Tử Hy, có thể nói rằng từ lần đầu tiên gặp ông đã rất thích cô, Hạ Tử Hy là một cô gái có quy tắc, hơn nữa trên người lại có một loại khí thế, khiến người khác căn bản không cách nào phớt lờ được.
“Bác trai, thật xin lỗi…” Hạ Tử Hy vẫn không nhịn được mà nói một câu.
Nghe vậy, Mục Trăn ngây người, ông hiểu rõ câu nói xin lỗi này của Hạ Tử Hy có ý gì.
Suy nghĩ một lát sau đó nói: “Tiểu
Hy à, cháu là đứa trẻ mà bác nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, cháu là loại người như thế nào, bác trai tự khắc hiểu rõ, cháu cũng không cần phải xin lỗi, càng không cần tự trách, bác nghĩ rằng bản thân cháu cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy!”
“Nhưng mà…cũng vì cháu không chăm sóc tốt bà nội!”
“Không có ai có thể làm mọi chuyện đến mức thập toàn thập mỹ, cháu cũng đã làm rất tốt rồi, nếu như đổi thành bác, hoặc là mẹ của Cảnh Thiên, có lẽ cũng không tốt bằng cháu!” Mục Trăn nhìn Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi!”
Nhìn khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên, Mục Trăn ăn ủi vài câu, Hạ Tử Hy chính là một người biết lắng nghe lời khuyên từ người khác, chỉ cần là những điều đúng, cô đều có thể cảm nhận được, hơn nữa có thể nghe vào.
Hơn nữa, chuyện liên quan đến Mục lão thái thái, bọn họ tự cho rằng cũng không thể làm tốt hơn Hạ Tử Hy đến đâu.
Hai người trò chuyện một lát,
Mục Trăn liền vận động cơ thể, lúc này Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Nếu không thì bác trai cứ quay về nghỉ ngơi trước, nơi này đã có cháu rồi!”
Mục Trăn nhìn Hạ Tử Hy, hai người cũng đã trò chuyện không ít, cuối cùng gật đầu nói: “Được, vậy thì bác quay về trước!”
Dứt lời, Mục Trăn liền đứng dậy.
“Nếu như cháu cảm thấy mệt liền có thẻ sớm quay trở về, nơi này có y tá trông nom!” Mục Trăn dặn dò.
Hạ Tử Hy gật đầu nói: “Cháu biết rồi!”
Sau đỏ, Mục Trăn mỉm cười, bước ra ngoài.
“Bác đi đường cẩn thận!”
“Được!”
Mục Trăn ở ngoài phòng bệnh lên tiếng trả lời.
Nhìn bọn họ đã rời đi, lúc này Hạ Tử Hy liền đứng dậy rót nước, sau đó cầm một chiếc khăn tay, đi đến bên giường bệnh.
Nhìn thấy Mục lão thái thái đang nằm bất tĩnh trên giường bệnh, trong lòng xót xa không thôi.
Trong đầu không nhịn được lóe lên hình ảnh dáng vẻ khi bà cùng cô trò chuyện, người bình thường yêu thích náo nhiệt như vậy, vậy mà giây phút này lại nằm ở đây, thật khó tránh khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Nghĩ đến đây, cô liền vắt khô khăn lông, sau đó từ từ giúp Mục lão thái thái lau người.
“Bà nội, nếu như ngủ đủ rồi, vậy thì sớm tỉnh dậy đi, tất cả mọi
người đều rất lo lắng cho bà!” Hạ Tử Hy vừa giúp bà lau người vừa thì thầm tâm sự.
“Cảnh Thiên nói rất đúng, bà yêu thích náo nhiệt như vậy, tuyệt đối sẽ không nằm hoài như vậy, chúng cháu đợi bà…”
Lúc này, Mục Trăn đã rời khỏi, đột nhiên phát hiện ra để quên đồ bên trong, liền xoay người quay trở lại.
Tại đây có hình ảnh