Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 470: Không nghe máy!
Nghe đến chuyện này, Hạ Tử Hy chăm chú nhìn Mục Cảnh Thiên, cô thừa nhận khoảnh khắc đó, cô thật sự rất lo lắng cho Mục Cảnh Thiên, thật sự sự hãi hắn ta sẽ
xảy ra chuyện.
Sợ hãi đến mức chính từ ngay giây phút đó, cô liền biết bản thân vô cùng để ý đến Mục Cảnh Thiên. Hạ Tử Hy nhìn hắn, hiện tại không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Anh không muốn miễn cưỡng em phải nói với anh bất cứ điều gì, nhưng anh chỉ muốn nói với em một câu, cảm ơn em đã quay trở lại bên cạnh anh… cảm ơn!” Mục Cảnh Thiên có chút kích động nói, có trời mới biết khi hắn ở trong nhà vệ sinh
nghe những lời này của cô, kích động đến mức lập tức xông ra ngoài đề ôm lấy cô. Hiện tại không có bất cứ điều gì có thể diễn tả được tâm trạng kích động của hắn. Lúc này chỉ có một nụ hôn mới có thể thay thế tất cả.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của cô, có lẽ Mục Cảnh Thiên đến hiện tại cũng không biết thứ gì gọi là cho đi, cũng không biết thứ gì gọi là tình yêu, càng không biết đến điều gì gọi là căng thẳng cùng để ý.
Hắn vẫn luôn cho rằng đến cuối cùng hắn sẽ ở bên Lăng Tiêu
Vân, không vì bất kỳ điều gì khác, chỉ vì cô ta rất thức thời, nhưng hiện tại hắn liền biết được, những điều đó không phải là thứ hắn muốn. Cho du cuối cùng ờ bên cạnh Lăng Tiêu Vân thì kết cục cuối cùng vẫn là chia xa.
Cho nên, hắn vô cùng cảm kích Hạ Tử Hy lại xuất hiện một lần nữa. Khi nghe những lời này của Mục Cảnh Thiên, sâu tận dưới đáy lòng của cô liền rung động, Hạ Tử Hy cũng vươn tay ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Cũng cảm ơn anh, đã yêu em một lần nữa!”
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên quyết đoán hôn lấy cô. Cũng chỉ có nụ hôn này mới có thể biểu đạt được tình cảm trong lòng hắn dành cho cô.
Lần này, Hạ Tử Hy không chút phản kháng, hơn nữa còn ôm lấy Mục Cảnh Thiên, đón nhận lấy nụ hôn của hắn.
Có những thứ, cô không muốn tiếp tục đè ép bản thân mình nữa, ít nhất trong giây phút này cô không muốn đè nén bản thân.
Cho đến khi cả hai đã di chuyển về phía chiếc giường, Mục Cảnh
Thiẽn liền nhẹ nhàng đặt cô dưới thân hắn, hôn lấy đôi môi, cần cổ của cô; giây phút này tất cả tình cảm trong lòng chỉ có thể dùng thân thể để bộc lộ. Sau khi đã chạm vào thân thể của cô, Mục Cảnh Thiên liền cảm thấy bản thân càng khao khát nhiều hơn, đến mức chính là muốn cô gái này.
Chính vào ngay lúc này, điện thoại trên bàn vang lên như đòi mạng. Hạ Tử Hy hốt hoảng như tỉnh giấc mộng, lập tức tỉnh táo vài phần.
Ngay lúc này, Mục Cảnh Thiên
ngược lại không đẻ ý, Hạ Tử Hy đành vươn tay chặn hắn lại. Ngước đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt Mục Cảnh Thiên tràn ngập dục vọng. Nhưng Hạ Tử Hy ngược lại đã tỉnh táo hơn vài phần.
“Cái này…điện thoại của em!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, lúc này nếu dừng lại, đối với hắn mà nói không nghi ngờ gì chính là một cực hình.
“Không nghe máy!” Mục Cảnh
Thiên nghẹn tức nói.
Đáng chết, ai lại canh đúng thời điểm này gọi đến chứ!
Hạ Tử Hy: “…”
Mục Cảnh Thiên không màng đến những chuyện khác, tiếp tục hôn Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy ngược lại đẩy hắn ra một bên: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng đùa giỡn nữa, biết đâu có chuyện gì quan trọng thì sao!”
Nghe đến điều này, Mục Cảnh Thiên mới dừng lại.