Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 469: Cái gì tại sao?
Hạ Tử Hy gật đầu: “Tất nhiên, nếu không thì anh cảm thấy thế nào?”
Nhìn khuôn mặt lúc này của Hạ Tử Hy, cũng không giống như đang nói dối, Mục Cảnh Thiên cũng không cố chấp truy hỏi vấn đề này: “Vậy thì được, em chú ý một chút, đừng làm bị thương tay mình!” hắn thỏa hiệp.
“Em biết rồi, vậy thì đại gia anh cứ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, cũng không nói thêm điều gì, trực
tiếp bước về phía ghế sofa, nhìn hắn đã bước ra ngoài, Hạ Tử Hy liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thoáng chốc đã thu dọn sạch sẽ.
Hiện tại Hạ Tử Hy chính là có một cảm giác ngượng ngùng, Mục Cảnh Thiên có một câu nói, nói rất đúng. Trên thế giới này có hai việc được xem như là nguy hiểm nhất, một là phụ nữ lái xe, hai là đàn ông nấu cơm.
Mặc dù hiện tạỉ không nấu cơm, nhưng rửa chén thì cũng không hơn kém là bao.
Cô hiện tại cảm giác vô cùng may
mắn chính là không đồng ý cho Mục Cảnh Thiên trổ tài nấu cơm, nếu không cô cảm giác rằng quả thực sẽ xảy ra chuyện.
Dọn dẹp gọn gàng xong, Hạ Tử Hy liền bước ra ngoài, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không có trong phòng khách liền bước chân quay về phòng mình.
Vừa bước vào không được bao lâu, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Tử Hy quay đầu lại vẫn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mục Cảnh Thiên từ phía sau xong đến, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền trực tiếp
ôm lấy cô, ngấu nghiến hôn lấy cô.
Hạ Tử Hy không hề phòng bị, nhìn dáng vẻ của hắn nhíu mày, cố gắng đẩy mạnh hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh, ngô…anh điên rồi có phải không?” Hạ Tử Hy chống cứ, nhìn Mục Cảnh Thiên nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, trong lòng nói không rõ cảm xúc kích động cùng cảm động.
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Rõ ràng quan tâm cùng để ý đến anh, tại sao cứ luôn giả vờ như không quan tâm đến?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi, nếu như không phải trong nhà vệ sinh vô ý nhớ lại việc Hạ Tử Hy từng gửi ghi âm cho hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không nghe được những lời này.
Điều quan trọng nhất chính là Mục Cảnh Thiên hắn đã nghe thấy tiếng cô gọi tên hắn. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều là giọng nói run rẩy.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng và sợ hãi đó, khiến cho Mục Cảnh Thiên không cách nào không tin tường được Hạ Tử Hy không yêu hắn!
“Em…không biết anh đang nói gì!” Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt nhìn Mục Cảnh Thiên, những lời nói vừa rồi cùa hắn, khiến cho người khác trở tay không kịp.
“Những lời ghi âm em gửi cho anh, anh đều đã nghe được rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó khuôn mặt đỏ bừng: “Chuyện này…”
“Anh có thể cảm nhận được, căng thẳng cùng sự để ý của em!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói rõ từng chữ một.