Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 466: Tất nhiên là không được!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền thu lại bộ điệu trêu chọc, nhìn cô nói: “Tất nhiên là anh không suy nghĩ nhiều như vậy rồi, lúc đó chỉ cảm thấy nếu như Hà Lục Nguyên vẫn chưa lọt lưới, vậy thì em bất kỳ lúc nào cũng gặp nguy hiểm, cho nên anh liền lập tức muốn tìm ra ông ta, căn bản không suy xét quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên nói rõ từng câu từng chữ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nét chân thật trước nay chưa từng có, khiến cho Hạ Tử Hy khi nhìn thấy, sau khi nghe được, trái tim không
nhịn được rung động.
Mục Cảnh Thiên xoay người sang nhìn Hạ Từ Hy, ánh mắt đen tựa bảo thạch, sáng chói động lòng người, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở: “Không biết từ khi nào, sự an toàn cùa em lạl trờ thành nỗi lo lắng của anh!” Hắn tình nguyện bản thân xảy ra chuyện cũng không muốn Hạ Tử Hy có chút tổn thương nào.
Sau khi nghe những lời nói này, hàng mi dài của Hạ Tử Hy nhẹ nhàng động đậy, nhìn ngắm Mục Cảnh Thiên hồi lâu, cô lúc này mới bừng tỉnh nói: “Mục Cảnh
Thiên, cảm ơn anh!” từ trước đến nay, Hạ Tử Hy luôn thiếu nợ hắn câu nói này.
Mục Cảnh Thiên liên tục nhiều lần cứu mạng cô, hiện tại luôn quan tâm đến an nguy của bản thân cô, mặc dù vẫn chưa tìm ra Hà Lục Nguyên, nhưng phần tình cảm này, cô chấp nhận nó.
Cho nên cô luôn muốn có thể chân thành nói một tiếng cảm ơn với Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhếch môi cười: “Nếu như có thể đổi ba chữ phía sau, có lẽ anh sẽ càng
vui mừng hơn!”
Vốn dĩ không khí rất nghiêm túc, nhưng lại vì một câu nói này của Mục Cảnh Thiên mà đánh nát tan tát: “Mục tổng, đa tạ anh!”
Mục Cảnh Thiên:
Hắn biết rõ lời này của cô có ý gì, người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý.
“Không nói ba chữ đó cũng được, hôn anh được có phải không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa,
nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ được Hạ Tử Hy thật sự tiến lên tặng cho hắn một nụ hôn. Mặc dù chỉ là một nụ hôn trên má.
Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú vào cô, Hạ Tử Hy ngược lại mỉm cười: “Như thế này đã được chưa? Mục tiên sinh anh hiện tại có thể dùng cơm hay chưa?”
Vừa nói, Hạ Tử Hy liền dùng thìa cuốn mì, chuẩn bị ăn.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, biểu cảm vừa rồi của cô, đến hiện tại vẫn còn đọng lại trong tâm trí
hắn, giây kế tiếp, hắn liền lẽn tiếng: “Tất nhiên là không được!” vừa nói, trực tỉếp áp sát đến gần, nâng cằm cô lên, hướng về phía đôi môi cô hôn lên.
Hạ Tử Hy ngây người, chính là phòng trừ việc hắn dây dưa không thôi, cô vừa rồi mới tặng cho hắn một nụ hôn, nhưng hiện tại…cô vốn dĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng hiện tại phát hiện, cô cũng vô cùng hưởng thụ nụ hôn này của hắn.
Người ta đều nói, một người thành niên liền có thể hưởng thụ một nụ hôn không kháng cự. Vậy Hạ Tử Hy có phải cũng có thể? Dù sao, cô cũng không lập tức đẩy Mục Cảnh Thiên ra, cho đến khi Mục Cảnh Thiên càng không thỏa mãn với tình huống hiện tại, Hạ Tử Hy lúc này mới đẩy hắn
ra: “Mục Cảnh Thiên, anh có còn muốn ăn cơm nữa hay không?”
Mục Cảnh Thiên có chút tức giận, mỗi lần đến thời điểm này, người phụ nữ này luôn tìm cách cắt ngang.