Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 462: Hiện tại có thể rồi chứ?
“Được, không có vấn đề gì!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên nhìn qua nhìn lại ghế sofa mình đang ngồi, dáng vẻ ngồi không chút thoải mái, ngày mai nhất định phải đồi sang một chiếc ghế thoải mái hơn.
Hạ Tử Hy nhìn hắn, lập tức ngăn chặn: “Mục Cảnh Thiên, nếu anh dám đem ghế sofa của em đổi đi, em nhất định sẽ đá anh ra ngoài!”
Mục Cảnh Thiên:
“Vậy thì anh chỉ đành miễn cưỡng ờ đây vậy!” Mục Cảnh Thiên bất lực nói.
Hạ Tử Hy:
Giọng điệu này giống như thật sự đã có suy nghĩ như vậy.
Hạ Tử Hy vô cùng bất lực, chỉ đành cảm thán Mục Cảnh Thiên thật sự biết cách đốt tiền.
“Hiện tại có thể rồi chứ?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mê người.
Hạ Tử Hy gật đầu.
Mục Cảnh Thiên lần này không kéo cô lại, nhưng chỉ nhìn theo bóng lưng của cô thỏa mãn nhếch môi cười.
Vốn dĩ cho rằng phải tốn sức lực mới có thể ở lại, không nghĩ đến lại đơn giản như vậy đã có thể làm được. Trong lòng, vô cùng hài lòng cùng thỏa mãn.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng đứng lên, bước về phía nhà tắm.
Hạ Tử Hy lúc này đang chuẩn bị nấu bữa tối. Nữa tiếng sau, Mục Cảnh Thiên từ nhà tắm bước ra ngoài, trên người chỉ khoác một
chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn ướt, khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hạ Tử Hy trong nhà bếp, khoảnh khắc đó hắn đột nhiên cảm nhận được bình yên.
Trôi dạt lâu như vậy, đột nhiên cảm giác được thì ra cảm giác ổn định lại chính là tuyệt vời như vậy.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên liền sải chân bước qua. Từ phía sau ôm lấy vòng eo của Hạ Tử Hy: “Em đang làm gì vậy?”
Mục Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến cho Hạ Tử Hy giật mình, cô xoay người lại thì nhìn thấy Mục Cảnh Thiên lúc này đang khoác một chiếc áo choàng tắm, dáng vẻ vừa mới tắm rửa bước đến.
chiếc cằm quyến rũ, khiến Hạ Tử Hy cảm thấy Mục Cảnh Thiên chính là một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc, không giống người thật.
Ngây người trong chốc lát, Hạ Tử Hy liền bừng tỉnh, nhìn hắn: “Người dọa người sẽ chết người, anh đi đường có thể phát ra âm thanh hay không?”
Mục Cảnh Thiên ngược lại không chút để ý đến, ngược lại nhìn cô: “Khi nào thì em nấu xong? Anh đói rồi!”
“Một lát nữa là được!” Hạ Tử Hy
trả lời, sau đó quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.