Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 461: Thật sự có thể sao?
Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền nói tiếp: “Anh ở nơi này sống, có rất nhiều điểm tốt!”
“Ví dụ?” Hạ Tử Hy nhướng mày hỏi.
“Đầu tiên, anh có thể bảo vệ em; thứ hai, chúng ta có thể thương lượng đối sách, xem nên làm như thế nào để có thể dẫn dụ Hà Lục Nguyên xuất hiện; thứ ba, chúng ta có thể cùng nhau đi làm; thứ tư, không cần đưa đón, rất thuận tiện, em có thể chăm sóc anh, cũng có thể báo đáp được ân tình của ân nhân cứu mạng này, thứ sáu…”Mục Cảnh Thiên đột nhiên tiến đến gần, cách khuôn mặt cô chỉ vài phần, hướng về phía cô nở nụ cười mê người, “Thứ sáu chính là chúng ta có thể
bồi dưỡng tình cảm!”
Hạ Tử Hy:
Xem ra, điều thứ sau mới là điều quan trọng nhất. Từ lời từng chữ đều có đạo lý, nói ra rất nhiều lợi ít.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn ở phía dưới cô, ánh mặt thâm sâu cùng chân thật, Hạ Tử Hy nhất thời bối rối, không biết nên mở lời kháng cự như thế nào.
“Em nói xem có nhiều lợi ích như vậy, vậy tại sao anh lại không thể
ở nơi này được?” Mục Cảnh Thiên tiếp tục lên tiếng.
Nhìn hắn càng ngày càng tiến đến gần, Hạ Tử Hy lúc này mới khôi phục tinh thần: “Nhưng mà…”
Cô vẫn chưa dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp chặn lại. Như vậy thì không có chuyện gì để tranh cãi nữa. Hạ Tử Hy mở to mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Mục Cảnh Thiên hôn lên đôi môi của cô, càng hôn càng cảm thấy như có thứ gì đang bành trướng,
nụ hôn này đã không đủ với hắn, bàn tay cũng bắt đầu không an phận. Hạ Tử Hy lúc này mới thanh tỉnh lại phần nào, biết rõ bản thân đang làm gì, lập tức đẩy Mục Cảnh Thiên ra xa.
“Mục Cảnh Thiên, bàn tay của anh còn có thể phóng túng hơn một chút!” Hạ Tử Hy nói.
“Thật sự có thể sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày, giả vờ vô tội hỏi, vừa nói bàn tay lại tiếp tục lần vào quần áo của cô.
Hạ Tử Hy thật sự thua dưới tay hắn.
“Mục Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy hét lên một tiếng.
Mục Cảnh Thiên ngồi trên ghế sofa nhướng mày: “Anh ờ đây, không cần lớn tiếng như vậy!
Hạ Tử Hy muốn đứng lên, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn ôm chặt cô, dù cho như thế nào cũng không có cách nào đứng dậy được, Hạ Tử Hy gấp gáp nhíu mày nói: “Buông em ra!”
Mục Cảnh Thiên quả quyết lắc đầu. Hạ Tử Hy bất lực nhìn hắn nhíu mày nói: “Anh thật sự muốn ở lại đây sao?”
“Anh đây chính là cho em cơ hội báo đáp ân nhân cứu mạng này!” Mục Cảnh Thiên nói như lẽ đương nhiên.
Hạ Tử Hy:
“Muốn ở đây cũng được, nhưng nơi này không có phòng cho anh, nếu vậy chỉ có thể ủy khuất anh ngủ trên ghế sofa thôi!” Hạ Tử Hy cười nói.
Đây tuyệt đối là cố ý!
Nhưng hiện tại vì muốn lưu lại, Mục Cảnh Thiên tất nhiên phải đáp ứng.