Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 459: Anh muốn làm gì?
Hạ Tử Hy mỉm cười, đưa tay ngoắc ngoéo với Mục lão thái thái. Nhìn hành động của hai người bọn họ, tất cả đều mỉm cười. Cũng không biết đã trò chuyện bao lâu, khi Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên liền rời khỏi bệnh viện cũng đã đến buổi chiều. Xem ra không cằn phải quay lại công ty.
“Em muốn đi đâu?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
“Về nhà!” Hạ Tử Hy nói.
“Được!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp trả lời một tiếng, sau đó liền kéo Hạ Tử Hy rời khỏi.
Hạ Tử Hy chớp mắt: “Là em trờ về nhà, không phải anh!”
“Anh tiễn em về nhà!” Mục Cảnh Thiên bá đạo nói.
LÚC này liền kéo cô về phía chiếc xe.
Hạ Tử Hy:
Cô cũng không nói tiếp bất cứ điều gì, liền bước theo Mục Cảnh Thiên lên xe.
Sau khi lên xe, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Đúng rồi, em có cần gọi điện thoại cho A Kiệt, nói cho cậu ấy biết xe đang ờ đâu không?” Hạ Tử Hy hòi.
Sau khi lẽn xe, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Đúng rồi, em có cần gọi điện thoại cho A Kiệt, nói cho cậu ấy biết xe đang ở đâu không?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Không cần, anh sẽ tự nói với cậu ấy!” Mục Cảnh Thiên nói
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy thì được!”
Sau khi trả lời một tiếng, Hạ Tử Hy cũng không nói thêm gì, lúc này Mục Cảnh Thiên vươn tay, nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng đặt lên trên vô lăng.
Hạ Tử Hy ngây người, ăn ý nhìn sang Mục Cảnh Thiên, chỉ nhìn thấy lúc này hắn cũng đang nhếch môi cười.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười theo, giống như một đứa trẻ, nhưng cũng ngầm chấp nhận hành động này của hắn.
“Anh đã từng nói qua, em nhất định sẽ thuộc về anh!” Mục Cảnh Thiên lời thề son sắt nói, sau đó nắm chặt bàn tay Hạ Tử Hy, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi của hắn hôn nhẹ.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng
lên tiếng: “Là do ai nói?”
“Anh!”
“Mục Cảnh Thiên, em vẫn chưa đồng ý ở bên anh có được không?” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Em…như thế nào lại không tính chứ?”
“Em rõ ràng vừa rồi ở bệnh viện đã thừa nhận rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Em chính là vì muốn cho bà nội vui vẻ nên mới nói như vậy!”
“Nếu như em đã nói như vậy cũng chứng tỏ đã không cách nào quay đầu được rồi!” Mục Cảnh Thiên bá đạo nói, bất kể Hạ Tử Hy nói điều gì, hiện tại hắn cũng đã nhận định rằng cô ấy bây giờ đã là người của hắn.
Hạ Tử Hy ngẩng đầu nói: “Mục tổng, nếu anh muốn em đồng ý thì vẫn còn phải cố gắng lắm!” vừa nói, khóe môi mỉm cười, nụ cười nảy khiến cho Mục Cảnh Thiên cảm thấy chân thật hơn bao giờ hết.
Khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, hắn liền cảm thấy trong lòng cũng vui mừng không thôi, sau đó bổ sung thêm một câu: “Anh nhất định sẽ cố gắng!”
Câu nói này Hạ Tử Hy thật sự không hoàn toàn hiểu rõ, cũng chỉ vì cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Mục Cảnh Thiên lái xe, nhưng không trực tiếp lái xe về nhà, mà lái xe đến siêu thị gần đó.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tử Hy nhìn hắn hỏi.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp trả lời cô: “Mua sắm chút đồ đạc!” vừa nói, liền đẩy cửa xe bước xuống.
Hạ Tử Hy nhíu mày, cũng bước theo hắn xuống xe.
Trong siêu thị, sau khi Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy bước vào, liền thu hút rất nhiều ánh nhìn từ người xung quanh.
“Anh muốn mua gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Mua chút đồ dùng cá nhân!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy:
Cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, Hạ Tử Hy cũng không có ý hỏi, nhớ lại ở nhà cũng đã không còn bao nhiêu là đồ ăn, cô cũng vừa muốn mua chút đồ, liền bắt đầu đi dạo xem.
Hai người vừa xuất hiện, nam thanh nữ tú, không nghi ngờ gì chính là hình ảnh đẹp mắt nhất. Không ít người nhìn bọn họ thì thầm to nhỏ.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên ngược lại không có cảm giác gì, hai người chỉ quan tâm đến việc dạo siêu thị.
Tại đây có hình ảnh: