Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 455: Trong tim em có anh, em cũng yêu anh
Sau đó hắn liền nếm được nước mắt trên khuôn mặt của cô; giây phút đó, hắn mới biết rằng bản thân đã khiến cho cô sợ hãi lo lắng đến mức nào. Khóa chặt cô trong lòng ngực của mình, Mục Cảnh Thiên càng gia tăng thêm nụ hôn của mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên cảm thấy Hạ Tử Hy có chút hít thở không thông, lúc này mới buông cô ra.
“Xin lỗi, anh không suy nghĩ đến tâm trạng của em!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng xin lỗi.
Hạ Tử Hy lắc đầu, hiện tại giây phút này, cỏ cũng không biết nên nói gì mới tốt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Anh nhận được tin tức, Hà Lục Nguyên đang ẩn nấp ở đây, cho nên anh liền nhanh chóng đến đây, nhưng khi anh đến đây, nơi này lại xảy ra án mạng, có rất nhiều cảnh sát bao vây xung quanh, anh liền biết chỉ cần có cảnh sát xuất hiện, dù cho có liên quan đến Hà Lục Nguyên hay không, thì ông ta cũng sẽ chạy trốn, anh cũng là chờ đến khi cảnh sát rời đi khỏi hiện trường vụ án, lúc này mới lên đây kiểm tra…”
“Vậy thì…” Hạ Tử Hy nhìn sang ví tiền của hắn.
“Không cẩn thận làm rơi mất, anh cũng không chú ý đến!”
Hạ Tử Hy: “…”
Cho nên mới nói, cô vừa rồi chính là tự mình diễn trò sao. Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hạ Tử Hy không nhịn được đỏ ửng lên.
Thật sự quá mất mặt.
“Vậy tại sao điện thoại của anh không liên lạc được?” Hạ Tử Hy hỏi, trong giọng nói có ý trách mắng, nếu như Mục Cảnh Thiên nhận điện thoại của cô, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi.
“Anh để điện thoại trong xe!” Mục Cảnh Thiên trả lời dứt khoát.
Hạ Tử Hy: “…”
Dù sao bất kể như thế nào, tất cả đều trùng hợp trở thành tình huống hiện tại. Hạ Tử Hy thật sự hận đến mức không thể chui vào một cái khe nào đó. Khuôn mặt đỏ ửng từng trận, tâm trạng Hạ Tử Hy lúc này cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn chiếc đồng hồ trên tay nói: “Còn nữa, còn có cái đồng hồ này…không phải anh đã nói có thể gọi điện thoại hay sao? Tại sao tôi lại không có cách nào liên lạc được với anh?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày hỏi: “Em gọi điện thoại cho anh?”
Hạ Tử Hy nghiêm túc gật đầu. Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhấc tay lên kiểm tra điện thoại của bản thân, sau đó mỉm cười.
“Anh cười cái gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Em không phải gọi điện thoại cho anh, mà gửi tin nhắn thoại đến cho anh!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói.
Gửi tin nhắn thoại? Hạ Tử Hy nhíu mày, nói không nên lời quẫn bách của mình.
“Một chiếc đồng hồ, có cần phải cài đặt nhiều phần mềm phức tạp
như vậy hay không?” Hạ Tử Hy nói.
Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, biết rõ cô nhất định đang ngại ngùng vì những lời mình vừa nói. Mục Cảnh Thiên vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Là do em không biết sử dụng, có điều em vẫn có thể tìm được đến đây!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngược lại cũng không nói điều gì, sắc mặt ửng đỏ, nhìn vô cùng đặc biệt thu hút người khác, so với Hạ Tử Hy bình thường có thêm vài phần gợi cảm, vài phần xúc động, khiến cho nội tâm của Mục Cảnh Thiên cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
“Nói cho anh biết, những lời em vừa nói có phải là thật hay không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hai người hiện tại đang đứng ở một nơi kỳ quái như vậy trò chuyện những điều này, thật sự là một chuyện kỳ lạ. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa chính là hiện tại Mục Cảnh Thiên ở bên cạnh cô, Hạ Tử Hy liền cảm thấy đặc biệt an tâm, không lo lắng bất cứ điều gì, cũng không còn chút sợ hãi nào. Giống như tất cả mọi chuyện, hắn đều có thể giải quyết được.
“Cái gì?” Hạ Tử Hy chớp mắt, giả vờ nghe không hiểu.
“Chính là những điều em vừa nói!”
“Nói cái gì?”
“Nói rằng em lo lắng cho anh, quan tâm…cũng như sợ hãi mất đi anh” ánh mắt Mục Cảnh Thiên nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen sau toàn bộ đều là tình yêu cùng cưng chiều.
Hạ Tử Hy căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh vì tôi mà không tiếc mạng sống của mình, tôi quan tâm lo lẳng cho anh cũng là chuyện đương nhiên!”
“Cũng bao gồm sợ đánh mất anh?” Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi.
Hạ Tử Hy gấp gáp gật đầu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này. Nhưng Mục Cảnh Thiên không hề tin. Cảm giác vừa rồi rõ ràng chân thật như vậy, trong lòng cô rõ ràng có hắn.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục miễn cưỡng, liền nhấc tay lên nói: “Em vừa rồi đã gửi tin nhắn gì cho anh, anh muốn nghe thử!”
Nhìn hành động của hắn, Hạ Từ Hy đột nhiên cảm giác giống như bản thân đã làm chuyện gì đó rất sai trái. “Không cần!” cô lập tức vươn tay chặn hắn lại.
Sau đó giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo của cô. Hai người liền áp sát vào nhau, đều có thể cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương.
Hạ Tử Hy chớp hàng mi dài cong vút của mình nhìn Mục Cảnh Thiên, không biết nên làm gì.
Tại đây có hình ảnh: