Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 443: Đến đây
“Vậy được, anh sẽ là người đầu tiên nói cho em biết!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười: “Vậy sao? Vậy tôi của hai năm trước, cũng chưa từng hóa trang, vậy cũng chưa từng
thấy anh khen tôi lần nào!”
“Hạ Tử Hy, em nói chuyện rất có lý phải không? Nếu như không phải hai năm trước em giả vờ xấu xí để gạt anh, thì tình huống hiện tại cũng không đến mức này!”
“Vậy ý của anh chính là đang trách tôi?”
“Không phải sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy trực tiếp dậy: “Đúng, trách tôi!
Cho nên Mục tổng à, nếu anh không còn buồn ngủ nữa, thì nhanh chóng trở về đi!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên vẫn nằm trên sofa không động đậy: “Tối hôm nay e rằng không cách nào trở về được rồi!”
“Tại sao!”
“Rất mệt, hơn nữa cánh tay cũng rất đau, e rằng không cách nào lái xe được!” Mục Cảnh Thiên nói, âm thanh không quá lởn, nhưng lại cố ý ra vè đau đớn.
Hạ Tử Hy nhíu mày. Vừa rồi cũng không thấy anh ta làm ra dáng vẻ này.
“Vậy ý của anh chính là…đêm nay muốn ờ lại đây?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Có gì không thể?”
“Tất nhiên không được, Mục tổng, nếu anh làm như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ chúng ta!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến câu nói này, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Hạ Tử Hy, em từ khi nào lại để ý đến ánh nhìn người khác như vậy? Hơn nữa, em không nói, anh không nói, người khác làm sao biết được?”
“Còn nữa vừa rồi khi anh chưa mở mắt, em đã giúp anh đắp chăn, không phải đã ngầm thừa nhận đêm nay anh có thể ở lại đây sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói từng chữ rõ ràng, từng câu lập luận rõ ràng, Hạ Tử Hy thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
“Nhưng hiện tại anh không ngủ!”
“Hạ Tử Hy, em có thể đừng cứng đầu như vậy được không, em có thể không nguyên tắc một chút!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Không được!” Hạ Tử Hy vô cùng kiên quyết nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên xem như cũng nhận ra được, Hạ Tử Hy chính là cố ý, cố ý không muốn hắn ở đây nghỉ ngơi.
Nhưng dù sao cũng đã đến thời gian này rồi, Mục Cảnh Thiên cũng không có ý định rời đi, quyết tâm phải ở lại bằng được.
Nằm trên ghế sofa, giả vờ dáng vẻ yếu đuối: “Anh hiện tại rất mệt, hơn nữa cũng rất đau, nếu như em thật sự nhẫn tâm đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình, vậy thì em cứ đuổi anh ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!