Chương 431: Nơi này là công ty!
Một câu nói “không có” nảy quả
thật khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận không thôi!
“Hạ Tử Hy!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp ép sát, trực tiếp đem Hạ Tử Hy ép sát lên trên bức tường phía sau, Hạ Tử Hy ngây người nhìn anh ta nói: “Mục Cảnh Thiên, anh…”
“Hiện tại đã biết gọi tên anh rồi sao? Không gọi anh là Mục tổng nữa sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ta hiện tại nhìn Hạ Tử Hy
hận không thể lập tức ăn tươi
thật khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận không thôi!
“Hạ Tử Hy!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp ép sát, trực tiếp đem Hạ Tử Hy ép sát lên trên bức tường phía sau, Hạ Tử Hy ngây người nhìn anh ta nói: “Mục Cảnh Thiên, anh…”
“Hiện tại đã biết gọi tên anh rồi sao? Không gọi anh là Mục tổng nữa sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ta hiện tại nhìn Hạ Tử Hy
hận không thể lập tức ăn tươi
nuốt sống cô vào bụng.
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Nơi này là công ty!” sau đó ngước mắt nhìn lên phía trên thang máy rồi nói tiếp: “Trong thang máy còn có camera!”
“Vậy thì sao chứ?” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, trên khuôn mặt lúc này đang kiềm chế cơn tức giận, “Sáng này là Tống Kỳ đến đưa em đi làm?”
Hạ Tử Hy gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy!” giọng nói này hoàn toàn hợp lẽ hợp tình, cô cũng không cảm giác cỏ gì không đúng
hoặc chuyện này cần phải che dấu? Không phải Mục Cảnh Thiên đã thấy hết rồi sao?
“Hạ Tử Hy, em xem anh không tồn tại sao?” Mục Cảnh Thiên tức giận nói, trong tâm trí liền nhớ lại hình ảnh vừa rồi của hai người bọn họ trong xe, hắn hiện tại hận không thể lập tức giáo huấn Hạ Tử Hy một trận.
Nghe đến điều này, Hạ Tử Hy càng khó hiểu, có chút mù mịt nhìn hắn.
“Mục tồng, tôi không hiểu anh có ý gì?” Hạ Tử Hy lạnh nhạt nói.
“Anh rõ ràng đã nói với em, không cho phép em qua lại với Tống Kỳ, vậy mà em vẫn cứ cố liên lạc với hắn đúng không? Còn đưa em đi làm, em đây chính là muốn tất cả mọi người đều hiểu làm hai người là một cặp tình nhân đúng không?” Mục Cảnh Thiên nói.
“Nếu không thì sao?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi, “Tống Kỳ đưa đón tôi đi làm chính vì sự rằng tôi gặp nguy hiểm, Hà Lục Nguyên hiện tại vẫn chưa truy bắt được, người ta đưa đón tôi đi lảm là sai sao?” Hạ Tử Hy lên tiếng hỏi.
“Hay là nên nói Mục tổng anh rất muốn tôi xảy ra chuyện?” Hạ Tử Hy nhìn thẳng Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Em…” nghe Hạ Tử Hy mồm mép lanh lợi, từng lời nói của Mục Cảnh Thiên đều bị chặn lại không biết nên nói gì mới tốt.
“Em có thể gọi điện thoại cho anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến khóe môi Hạ Tử Hy liền nhếch lên: “Mục tổng, hiện tại lả anh đang theo đuổi tôi, anh không chủ động xuất kích vậy mà còn đi trách ngược lại người
khác?”
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên ngây người, chân mày nhíu chặt.
Sau đó cửa thang máy vang lên một tiếng “Tinh” liền mờ ra.
Hạ Từ Hy vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, nếu như có những chuyện đến bản thân anh cũng không nghĩ đến, vậy tại sao tôi lại phải đến nhắc nhờ anh? Tất cả đều phải xem anh có tâm hay không!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền nhấc chân rời khỏi thang máy.
Hạ Tử Hy vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Mục Cảnh Thiên: “Mục tổng, nếu như có những chuyện đến bản thân anh cũng không nghĩ đến, vậy tại sao tôi lại phải đến nhắc nhờ anh? Tất cả đều phải xem anh có tâm hay không!” vừa nói, Hạ Từ Hy liền nhấc chân rời khỏi thang máy.
Mục Cảnh Thiên đứng bên trong thang mảy, khi nghe thấy câu nói này của Hạ Từ Hy bất chợt nhíu mày khó chịu.
Tất cả đều phải xem hắn có tâm hay không…
Thoáng rùng người, Mục Cảnh Thiên liền nhanh chóng bước ra khỏi thang máy. Khi ra ngoài liền liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy, nhưng khi nhận ra Hạ Tử Hy không hề chú ý đến mình Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp bước đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong văn phòng, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói vừa rồi của Hạ Tử Hy. Thật ra, bản thân hắn cũng cảm thấy rất có đạo lý. Nếu như không có lý, sớm đã bị hắn phản bác lại rồi. Ngay khi Mục Cảnh Thiên đang suy nghĩ thì A Kỉệt liền tiến vào.
“Tồng giám đốc, đây là những tài liệu anh cần ngày hôm nay!” A Kiệt nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
A Kiệt sau khi đặt hồ sơ xuống liền muốn bước ra ngoài.
Nhưng khi cậu vừa đi được vài bước, giọng nói của Mục Cảnh Thiên liền vang lên sau lưng: “A Kiệt, đợi một lát…”
A Kiệt quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Tổng giám đốc anh có chuyện gì khác sao?”
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện là…làm thế nào đề theo đuổi con gái?’’vừa nói, biểu cảm có chút khôi hài.
Nghe câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên, A Kiệt ngây người, ánh mắt không tin được nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình: “Mục tổng, anh đây là…”
A Kiệt đã có cảm giác có phải bản thân mình đã nghe lầm hay không?
Mục Cảnh Thiên ngược lại không chút không kiên nhẫn nói: “Cậu
rốt cuộc có biết hay không?”
“Tất nhiên!” A Kiệt lập tức trả lời, sau đó nhanh chân bước qua, dáng vẻ lão luyện nói: “Tổng giám đốc, anh vậy là đúng rồi; con gái chính là phải dỗ ngọt, đặc biệt loại con gái giống như Hạ tiểu thư, thật ra rất dễ đối phó!” vừa nói, A Kiệt liền bước qua, trực tiếp nhấc mông ngồi trên bàn.
Ngay lúc này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên lập tức liếc qua, khi A Kiệt ý thức được ánh mắt của Mục Cảnh Thiên liền lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền
từ trên bàn trượt xuống, sau đó cười ha ha vài tiếng liền nói: “Tồng giám đốc, chuyện này tôi là chuyên gia!”
“Bớt nói nhảm, trực tiếp nói vào trọng tâm đi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Sau đó A Kiệt lập tức bước tới, bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm cho Mục Cảnh Thiên.
Đừng nhìn Mục Cảnh Thiên tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy, nhưng A Kiệt lúc này mới biết rõ, phương diện theo đuổi con gái của Mục Cảnh Thiên
chính là bằng không.
Nhưng có điều điều mà tất cả mọi người đàn ông đều hâm mộ chính là vì Mục Cảnh Thiên từ trước đến nay không bao giờ cần phải theo đuổi phụ nữ, đều là bị người ta theo đuổi ngược lại.
Sau đó, thời gian buổi trưa ờ công ty. Hạ Tử Hy đang tập trung làm việc; lúc này ngoài cửa có người gọi một tiếng: “Xin hỏi ai là Hạ Tử Hy tiểu thư?”
“Là tôi!” vừa nói, liền ngẩng đầu
nhìn ra ngoài cửa; lúc này, một nhân viên chuyển phát nhanh ôm một bó hoa tươi bước vào.
“Hạ tiểu thư, xin chào! Đây là hoa của cô!” Nhân viên chuyển phát nhanh nói.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người liền lập tức hướng về phía Hạ Tử Hy.
“Vui lòng ký tên ở đây!” Nhân viên chuyền phát nhanh hướng dẫn nói.
“Xin hỏi ai lả người gửi?” Hạ Tử Hy vừa ký tên vừa nói.
“Tôi cũng không rõ, nhưng có điều có tấm thiệp bên trên!” Nhân viên chuyển phát nhanh trả lời.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau khi ký tên xác nhận liền gửi lại cho nhân viên chuyển phát nhanh, sau đó anh ta liền đưa bó hoa cho cô.
Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời khỏi, Hạ Tử Hy lúc này mới mờ tấm thiệp ra xem. Chỉ thấy bên trên viết một dòng chữ đơn giản “Trưa nay cùng nhau dùng cơm. Mục!”
Mục Cảnh Thiên tặng cô sao?
Ghi nhìn thấy ghi chú trên tấm thiệp, Hạ Tử Hy nhíu mày thắc mắc bó hoa này do Mục Cảnh Thiên tặng sao?
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Bí mật, không nói với chị!’’
“Em xem em kìa, chị biết em chính là như vậy!” Khả Khả nói.
Nhìn biểu cảm của cô, Hạ Tử Hy cười nói: “Được rồi! Thật sự không có; nếu em có yêu đương, nhất định sẽ nói với chị!” Hạ Tử Hy nói.
“Thật sao? Em nói rồi đó!”
Hạ Tử Hy lập tức đưa ba ngón tay hướng lên trời nói: “Em xin thề!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!