Chương 430: Được rồi, em phải lên làm việc trước đây!
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng thả lỏng bản thân mỉm cười với hắn: “Được rồi, em phải lên làm việc trước đây!” dứt lời liền đầy cửa xe bước xuống.
“Anh đi đường nhớ cẩn thận!” Hạ Tử Hy vẫy tay về phía Tống Kỳ.
Tống Kỳ mỉm cười, trực tiếp lái xe rời đi.
Một màn vừa rồi, tình cờ bị Mục Cảnh Thiên đang đứng phía sau nhìn thấy từ đầu đến cuối, sắc mặt hiện tại đã đen đến mửc
không còn từ gì để diễn tả. Hạ Tử Hy xoay người liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên có chút hoảng hốt, không nghĩ đến lại có thể gặp được Mục Cảnh Thiên ở đây, sau đó cô liền nhìn anh ta mỉm cười.
“Mục tổng!” đơn giản chào hỏi một tiếng, liền trực tiếp lướt qua bước vào trong.
Mục Cảnh Thiên đứng bất động tại chỗ, nhìn Hạ Tử Hy giống như người qua đường nhìn hắn, càng cảm thấy không vui trong lòng.
Cơn tức giận ngày hôm qua, rõ
ràng vừa mới thả lỏng được chút ít, hôm nay lại cho hắn nhìn thấy được một cảnh vừa rồi. Mục Cảnh Thiên tất nhiên cảm thấy không vui rồi.
Hạ Tử Hy!!!
Đợi đến khi hắn bình tĩnh trờ lại, Hạ Từ Hy đã cách hắn rất xa.
Hiện tại là thời gian cao điểm, có rất nhiều người đều đang đửng chờ trước cửa thang máy, lúc này Mục Cảnh Thiên đang đứng trước thang máy chuyên dụng, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền nói: “Hạ Tử Hy, cô theo tôi đến đây,
tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp ra lệnh.
Hạ Tử Hy vốn dĩ vẫn đang đứng đợi một bên, câu nói này của Mục Cảnh Thiên liền khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Lúc này, ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy không hề cảm nhận được cảm giác sủng ái, chớp hàng mi dài cong vút, cô rát muốn từ chối, nhưng nếu từ chối Mục Cảnh Thiên trước mặt nhiều người như vậy, sẽ khiến cho
người khác cảm thấy kì quái, hơn nữa sẽ khiến cho Mục Cảnh Thiên không vui.
Hạ Tử Hy không hề cảm nhận được cảm giác sủng ái, chớp hàng mi dài cong vút, cô rất muốn từ chối, nhưng nếu từ chối Mục Cảnh Thiên trước mặt nhiều người như vậy, sẽ khiến cho người khác cảm thấy kì quái, hơn nữa sẽ khiến cho Mục Cảnh Thiên không vui. Chần chừ trong chốc lát, Hạ Tử Hy vẫn quyết định bước về phía thang máy chuyên dụng.
Ngay lúc này, cửa thang máy được bật mờ, Mục Cảnh Thiên bước vào, đứng bên trong nhìn chăm chú vào Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy chỉ có thể đành bước theo
sau.
Trợ lí A Kiệt thức thời lên tiếng: “Tồng giám đốc, tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn tài liệu chưa cầm theo cho nên tôi đi lấy tài liệu trước đây…” A Kiệt nói.
“Được!” Mục Cảnh Thiên lạnh lùng trả lời một tiếng; A Kiệt mỉm cười, sau đó liền rời khỏi.
Âm thầm vì sự thức thời cùa bản thân mà cảm thấy kiêu ngạo. Tất cả những chuyện này, người khác nhìn vào đều cảm thấy cô cùng hợp lý, cho nên A Kiệt vừa đi vừa ngâm nga bài hát “tôi là
một chú lừa con…”
Cửa thang máy từ từ khép lại, Hạ Tử Hy đứng bên trong, trong tay vẫn đang cầm một sấp hồ sơ, nhưng không lên tiếng.
Nhưng Hạ Tử Hy càng không nói chuyện thì Mục Cảnh Thiên lại càng cảm thấy không vui, xoay đầu sang nhìn cô nói: “Không lẽ em không có gì muốn nói sao?”
Hạ Tử Hy sửng sốt, nhìn sang Mục Cảnh Thiên, sau đó lắc đầu: “Không có!”