Chương 429: Được, anh biết rồi!
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Điều này là tất nhiên rồi, những nãm chúng ta ở London, anh thường xuyên tái bệnh; nếu như không nhờ có em thì không biết anh đã phải nhập viện bao nhiêu lần rồi!” Hạ Tử Hy nói.
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Tống Kỳ nhếch lên: “Đúng vậy, chuyện này quả thật phải cảm ơn em!”
“Đúng vậy, còn nhớ lần nghiêm trọng nhất chính là em đang trên lớp đột nhiên nhận được tin nhắn anh nói đau bao tử, không nói hai lời lập tức cúp học mang thuốc đến cho anh; khi trờ về trường liền bị giáo viên trách mắng hồi lâu!” Hạ Tử Hy nói, hiện tại nghĩ đến vẫn còn cảm thấy sự hãi.
ở nước ngoài mặc dù tư tường rất cời mờ nhưng hành vi Hạ Tử Hy chính là ngang nhiên trốn học.
Sau khi chạy ra khỏi lớp học, khiến cho giáo viên không biết chuyện gì xảy ra, còn cho rằng bài giảng của bản thân có vấn đề
gì-
Nhắc đến chuyện đâ xảy ra trong quá khứ, Tống Kỳ càng cười vui vẻ: “Xem ra, anh vẫn còn nợ em một ân tình!”
“Không chỉ có một, mà là rất nhiều!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Chỉ cần nhắc đến những chuyện trước đây, hai người bọn họ liền trờ nên vô cùng thoải mái. Hồi ức chính là tốt đẹp như vậy.
“Vậy xem ra anh càng phải bảo vệ em!” Tống Kỳ nói.
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy cười, ánh mắt hướng về phương xa, nhớ lại thời gian còn ờ London, mặc dù không thuận tiện như ở thành phố A hiện tại nhưng ở nơi đó chính là thời điểm cô không lo lắng cũng như buồn phiền.
Nghĩ như vậy, khóe môi Hạ Tử Hy từ từ nhếch lên.
Tống Kỳ lướt nhìn cô, có thể nhận ra tâm trạng cùa cô không hề tệ chút nào, tâm trạng của hắn cũng trở nên vui vẻ không ít. Hai
người một đường vui vẻ trò chuyện, chiếc xe từ từ chạy đến tập đoàn Vân Duệ.
Khi đến trước cửa công ty, Hạ Tử Hy xoay người sang nhìn Tống Kỳ: “Được rồi, em phải xuống xe rồi, anh khi quay về công ty nhớ ăn bữa sáng đó!” Hạ Tử Hy dặn dò.
Tống Kỳ gật đầu: “Được, anh biết rồi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, khi vừa bước xuống xe, Tống Kỳ đột nhiên nói: “Đợi một lát!’*
Hạ Tử Hy sửng sốt quay đầu lại nhìn Tống Kỳ: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Kỳ từ từ vươn tay về phía Hạ Tử Hy, cô ngồi im bất động trên ghế phụ, ánh mắt không ngừng quan sát Tống Kỳ, nhất thời không biết người đàn ông này muốn làm gì.
Lúc này, Tống Kỳ vươn tay, từ trên mái tóc của Hạ Từ Hy lấy xuống một vật, sau đó không nhịn được cười mà nói: “Ăn bánh mì mà còn có thể vươn lên trên tóc, em càng ngày càng giống một đứa con nít!”