Chương 417: Lập tức đặt cho tôi một bó hoa tươi!
Nhưng A Kiệt vẫn lên tiếng: “Tôi
nghe nói, tối hôm nay, Tống Kỳ, Hạ tiểu thư, bao gồm cả người nhà của cô ấy đều đang ờ nhà hàng Red Chamber dùng cơm; anh nói xem đây không phải là tình tiết gặp mặt người lớn sau đó chuẩn bị đính hôn hay sao?” A Kiệt căng thẳng nói, hoàng đế không gấp, nhưng thái giám như hắn đã gấp muốn chết rồi.
Nghe câu nói này của A Kiệt,
Mục Cảnh Thiên hung hăng nhíu mày, quay đầu lại nhìn anh ta: “Vừa rồi cậu nói cái gì?
“Tôi vừa rồi nói, Hạ tiểu thư cùng Tống Kỳ còn có người nhà của cô ấy hẹn nhau đêm nay cùng nhau dùng cơm tối ờ nhà hàng Red Chamber, hơn nữa tổ chửc vô cùng chính thửc, cho nên Tồng giám đốc anh nói xem có phải hay không là…?” câu nói này của A Kiệt chỉ vừa thốt lên được một nửa, vẫn chưa nói hết, những lời này có ý gì, cũng đã quá rõ ràng rồi; ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Mục Cảnh Thiên, hi
vọng có thể chứng kiến bất kỳ hành động hoặc phản ứng nào của anh ta.
Mục Cảnh Thiên nhíu chặt chân mày, nhớ đến cuộc điện thoại với Hạ Tử Hy vừa rồi, cô ấy gấp gáp muốn ngắt điện thoại, không lẽ chính vì nguyên nhân này hay sao? Chỉ cần nghĩ đến điều này, sắc mặt của hắn càng khó coi.
“Tổng giám đốc, tôi biết anh rất thích Hạ tiểu thư, nhưng những ngày gần đây, anh luôn không có bất kỳ hành động nào, ngược lại Tống Kỳ vẫn luôn trong thế tấn công, nếu anh vẫn cứ tiếp tục im
lặng, Hạ tiểu thư sẽ trở thành phu nhân tồng giám đốc của Tập đoàn Oayne, còn anh chỉ có thề ngồi chờ đến ngày nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của cô ấy mất!” A Kiệt nói.
Khi cậu vừa nói dứt câu cuối cùng, ánh mắt sắc bén của Mục Cảnh Thiên lập tửc lướt qua.
Nhưng A Kiệt lúc này không chút sợ hãi, dù sao lời cũng đã nói ra rồi, nếu như Hạ Tử Hy thật sự quyết định ờ bên Tống Kỳ, Mục Cảnh Thiên hối hận, vậy thì đến lúc đó những ngày tháng của cậu cũng không trải qua tốt đẹp được
bao nhiêu.
“Tôi…những lời tôi nói đều là sự thật, mắt thường cũng có thể thấy được Hạ tiểu thư cũng có ý với anh, nhưng hiện tại hai người lại giống như đang cãi nhau; phụ nữ mà, vốn dĩ chỉ cần dỗ ngọt, nói vài lời ngon ngọt là đã giải quyết được, nếu như anh không hề đưa ra bất kỳ hành động nào, chỉ sợ đến lúc đó cũng không còn cơ hội nữa rồi!” A Kiệt khẳng khái nói, chết thì chết, còn hơn hồi hộp sống qua từng ngày.
Nhưng A Kiệt vừa dứt lởi, Mục Cảnh Thiên lập tức đứng bật dậy,
khiến cho cậu giật mình một phen.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên có chút trầm ngâm sau đó xoay đầu sang nhìn A Kiệt: “Lập tức đặt cho tôi một bó hoa tươi!”
A Kiệt ngây người: “Tổng giám đốc, anh đây là…”
“Tôi muốn một bó hoa chín trăm chín mươi chín đóa hồng Champagne Rose!” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ nói.
A Kiệt ngây người, nhịn không được khen ngựi: “Lợi hại!”
“Kêu người giao đến nhà hàng Red Chamber, giao đến gian phòng của Hạ Tử Hy!” Mục Cảnh Thiên dặn dò.
A Kiệt lúc này gật đầu, sau đó cười rạng rỡ nói: “Được, tổng giám đốc, anh cứ yên tâm; tôi nhất định sẽ yêu cầu người giao hàng đúng giờ!” A Kiệt cười nói, chuyện này cậu nhất định phải sắp xếp đúng thời gian.
Sau đó, trong mắt Mục Cảnh Thiên lóe lên một tia sáng, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi bước chân ra khỏi công
ty.
Khi vừa bước lên xe, điện thoại Mục Cảnh Thiên lại vang lên lần nữa. Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, anh trực tiếp nghe máy.
“Cảnh Thiên, cháu đoán xem bà nội ờ nhà hàng Red Chamber đã gặp ai!” Mục lão thái thái lên tiếng.
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, lúc này mới nhớ ra chuyện người nhà Mục gia cũng đang ờ nhà hàng Red Chamber dùng bữa, xem ra chuyện này cũng vô cùng trùng hợp.
“Bà nội, bà cứ ở nhà hàng đợi
cháu, cháu lập tức đến ngay!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lúc này đến phiên Mục lão thái thái ngây người, nhưng nghĩ đến việc chỉ một lát nữa thôi Mục Cảnh Thiên sẽ đến đây bà liền yên tâm rất nhiều.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp khời động xe di chuyển đến nhà hàng Red Chamber.
Có đôi khi, có những chuyện, chờ đến khi bạn cảm thấy hối hận, đã không còn cơ hội để hối hận nữa
À rôi.