Chương 389: Điều này mói đúng…
Mặc dù nói như vậy nhưng cũng vì nhiều người nên mới không cảm thấy gì bất ổn, hiện tại chỉ có hai người bọn họ nên mới càng cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng tình hình trước mắt, bị Mục Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào người, những lời muốn nói Hạ Tử Hy đều không có cách nào nói nên lời.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn Mục
Cảnh Thiên, dùng một ngón tay khiến hắn cách xa mình một chút: “Mục tồng, tôi chấp nhận thỏa hiệp không được sao?”
Nghe đến đây, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười: “Điều này mói đúng…”
Sau đó, Hạ Tử Hy nói: “Mục tồng, viện phí những ngày này, công ty có thể thanh toán lại được đúng không?”
Hạ Tử Hy vừa dứt lời liền nhận phải ánh mắt khinh bỉ của Mục Cảnh Thiên. Đúng là người phụ nữ mê tiền!
Lăng Tiêu Vân lúc này trực tiếp lái xe đến quán bar. Cô vẫn lựa chọn vị trí trên quầy bar như cũ, không ngừng chuốc say bản thân.
Trong đầu hiện tại chỉ toàn là những lời Mục lão thái thái vừa nói.
Cô cũng là muốn ờ bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cùng người mình thích ờ bên nhau, tại sao lại đối xử với cô như vậy!
Hạ Tử Hy có điểm nào tốt chứ?
CÔ rốt cuộc có điểm nào không bằng cô ta?
Tại sao tất cả mọi người đều bảo vệ cô ta chứ? Đến Mục lão thái thái là người khó tính nhất cũng bảo vệ cô ta như vậy!
Nghĩ đến đây, Lãng Tiêu Vân nằm sấp trên quầy bar, liên tục uống từng ly rượu, đôi mắt ngân ngấn nước, cực lực kiềm chế.
Hiện tại đến cả tâm tư của Mục Cảnh Thiên cũng đặt trên người Hạ Tử Hy!
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại
xây ra theo chiều hướng này! Trong lòng cô tràn ngập bất mãn! Tại sao phải đối xử với cô như vậy! Lãng Tiêu Vân liên tục cầm ly rượu chuốc say bản thân.
Những người đến đây, nếu không phải tình trường thất bại thì chính là công việc không thuận lợi, nhưng đều có điểm chung chính là cần được giải tỏa bàn thân.
Lăng Tiêu Vân dù cho như thế nào cũng là thiên kim đại tiểu thư, có nhan sắc, có khí chất, hiện tại ngồi trước quầy bar, xung quanh lại không có ai bên cạnh, tất nhiên trờ thành đối tượng săn
mồi của những người đàn ông trong quán bar này.
Lúc này, đã có không ít người bước lên tán tình.
“Người đẹp, thế nào? Có hứng thú cùng uống một ly không?” Một người đàn ông tiến lại gần nhìn Lăng Tiêu Vân nói.
Lăng Tiêu Vân uống rượu, hiện tại tâm trạng cũng cực kỳ không thoải mái, sau khi liếc nhìn anh ta, liền lạnh lùng nói một chữ: “Cút!”
Sắc mặt người đàn ông lập tức
thay đồi sau đó mắng nhẹ một câu: “Cho rằng bản thân thanh cao đến đâu chứ!” dứt lời, liền xoay người bỏ đi.
Mặc dù như vậy, Lăng Tiêu Vân vẫn là đối tượng tho’m ngon đáng tranh giành của bọn họ trong quán bar. Không ít kẻ không sợ chết có ý muốn tiến lên thử sức mình.
Lúc này, trong một góc quán bar có vài người đang đứng tụ tập thì thầm to nhỏ, cuối cùng có một người đứng lên trực tiếp bước về phía Lãng Tiêu Vân.
CÓ vài người phía sau dõi theo từng hành động của anh ta, chỉ trông ngóng xem người đàn ông này làm cách nào thu phục được Lăng Tiêu Vân.
Lúc này, người đàn ông bước qua nhìn Lãng Tiêu Vân tán tỉnh nói: “Người đẹp có hứng thú cùng nhau chơi đùa?” người đàn ông trực tiếp hỏi.
Nghe đến điều này, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười lạnh: “Lại đến một kè không sợ chết!”