Chương 388: Cái gì gọi là sự thật?
Hai người Mục gia vừa đi, Hạ Tử Hy lập tức liếc mắt khinh bỉ nhìn Mục Cảnh Thiên.
“Mục tồng, anh ăn nói đàng
hoàng sẽ chết sao?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.
“Tôi như thế nào lại ăn nói không đàng hoàng?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Cái gì gọi là đến cả đi ngủ cũng không để tôi rời khỏi tầm mắt của anh; lời này người khác nghe vào sẽ hiểu làm có được không?” Hạ Tử Hy nói.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Hạ tiểu thư, có phải cô suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Những gì tôi nói đều là sự thật có được không?”
“Cái gì gọi là sự thật?”
Sau đó, cho đến thời gian buổi tối, Hạ Tử Hy rốt cuộc cũng hiểu được lý do tại vì sao, thì ra hai người bọn họ đã được đổi phòng bệnh.
Hạ Tử Hy bất mãn nói: “Mục Cành Thiên, anh đây chính là…?”
Đây chính là đến thời gian đi ngủ cũng không rời khỏi tầm mắt của hắn?
“Thế nào?”
“Cồ nam quả nữ cùng ngủ chung
một phòng bệnh được sao?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi, chỉ cần nghĩ đến cả đêm nay Mục Cảnh Thiên đều ngủ lại nơi này, cô liền cảm thấy bàn thân chắc chắn sẽ không ngủ ngon giấc.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Hạ tiểu thư, đừng tự mình đa tình, không lẽ cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Nhìn đôi mắt sâu kín cùng sáng ngời của hắn, Hạ Tử Hy trong khoảnh khắc nói khồng nên lời.
“Chỉ là tôi cảm thấy như vậy có chút bát tiện!”
“Một gian phòng, cô thuận tiện chăm sóc tôi, tôi cũng dễ dàng bảo vệ cô, có gì bất tiện chứ? Mục Cảnh Thiên vặn hỏi.
Dù sao, tất cả mọi chuyện thông qua cách nói của Mục Cảnh Thiên đều trờ thành vô cùng rõ ràng rành mạch,
“Nhưng cũng không cần phải ờ chung một phòng bệnh!” Hạ Tử Hy nói, cô hiện tại chỉ cảm thấy cùng với Mục Cảnh Thiên ờ chung một gian phòng liền có
cảm giác kỳ lạ.
Nghe đến câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày, có chút không vui nhìn cô nói: “Cô chính là không muốn cùng tôi ỏ’ chung một gian phòng?”
“Không phải không nguyện ý…” giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên quả nhiên từ trên giường bước xuống, hướng về phía Hạ Tử Hy nói.
“Hay là cô cảm thấy, tôi sẽ làm chuyện gì đó với cô, cho nên cô mới cảm thấy sợ hãi?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
“Tôi chỉ cảm thấy có chút bất tiện mà thôi!”
“Vậy cô có biết hiện tại ờ bên ngoài có bao nhiêu người già cả lớn bé đều phải ờ chung một phòng bệnh lớn? Chuyện này có
gì bất tiện chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Hạ Tử Hy: “…”