Chương 387: Bà nội, mẹ, hai người đi cẩn thận!
Sau đó, mọi người ngồi lại trò chuyện thêm một lát sau đó hai vợ chồng Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân liền chào tạm biệt rời đi trước. Đợi khi hai người bọn họ đã bước đi khá xa, Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy nói: “Tiểu Hy, cháu nói cho bà nội biết, có phải là Lăng Tiêu Vân hay không?” bà
trực tiếp hỏi.
Ngay giây phút đó, Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy, Mục lão thái thái mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần ngược lại vẫn vô cùng minh mẫn, không một chút hồ đồ. Bất kể là việc gì cũng không che dấu được bà. Cuối cùng, Hạ Tử Hy chỉ đành gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy!”
Nghe câu trả lời của cô, Mục lão thái thái hừ lạnh nói: “Người phụ này quả thật tâm kế!” sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy quan tâm hỏi: “Thế nào? Cô ta có động tay động chân với cháu không?”
trực tiếp hỏi.
Ngay giây phút đó, Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy, Mục lão thái thái mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần ngược lại vẫn vô cùng minh mẫn, không một chút hồ đồ. Bất kể là việc gì cũng không che dấu được bà. Cuối cùng, Hạ Tử Hy chỉ đành gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy!”
Nghe câu trả lời của cô, Mục lão thái thái hừ lạnh nói: “Người phụ này quả thật tâm kế!” sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy quan tâm hỏi: “Thế nào? Cô ta có động tay động chân với cháu không?”
Hạ Tử Hy lắc đầu trả lời: “Không có!”
“Vậy thì tốt, đều trách bà nội vừa rồi nói chuyện có chút không phân nặng nhẹ, nếu không Lăng Tiêu Vân cũng sẽ không trút giận lên cháu!” Mục lão thái thái nói.
“Vậy thì tốt, đều trách bà nội vừa rồi nói chuyện có chút không phân nặng nhẹ, nếu không Lăng Tiêu Vân cũng sẽ không trút giận lên cháu!” Mục lão thái thái nói.
“Bà nội, bà đừng nói như vậy, thật ra cho dù bà nội không nói những lời này thì cô ta cũng sớm đã xem cháu như cái gai trong mắt, kể từ lần gặp đầu tiên cho đến hiện tại, cô ta vẫn luôn có thái độ như vậy!” Hạ Tử Hy nói, một câu nói đơn giàn an ủi trái tim của Mục lão thái thái.
Sau đó Mục lão thái thái nói tiếp một câu: “Hừ, cô ta chính là đố kỵ
Sắc đẹp và tài năng của cháu!”
Nghe câu nói này của bà, Hạ Tử Hy nhịn không được bật cười thành tiếng.
Càng ngày càng phát hiện, Mục lão thái thái thật sự rất thú vị.
Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến rất muộn vào buổi chiều, Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân mới rời đi, trước khi ra về bà nói: “Tiểu Hy, khi bà không có ỏ’ đây, làm phiền cháu chăm sóc Cành Thiên!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Bà nội, bà cứ
yên tâm, nhất định rồi, dù sao anh ấy cũng vì cứu cháu nên mới ra nông nồi này!”
Nghe vậy, Mục lão thái thái mới yên tâm, sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Khi bà nội không có ở đây, cháu phải bảo vệ tốt cho Tiểu Hy!”
Mục Cảnh Thiên:
Vốn dĩ hắn vẫn đang đắm chìm trong sự đắc ý của những lời cảnh cáo mà Mục lão thái thải nói với Hạ Tử Hy, đột nhiên nghe thấy câu nói này, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Bà nội, bà cứ
yên tâm; dù cho đi ngủ cháu cũng sẽ không để cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình!”
Hạ Tử Hy:
Mục lão thái thái có chút sửng sốt. Câu nói này…cũng quá mờ ám đi, bất kề ai nghe thấy cũng sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Nhưng bà vẫn mỉm cười gật đầu liên tục: “Được, được, được, vậy hai đứa cháu phải chăm sóc lẫn nhau, bà nội đi về trước đây!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Mục lão thái thái nhìn Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy, chỉ để lại một ánh mắt mờ ám nhìn hai người bọn họ, sau đó rời đi.
“Bà nội, mẹ, hai người đi cẩn thận!” Mục Cảnh Thiên nói với theo phía sau.
Sau đó, hai người kia liền rời khỏi bệnh viện.