Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

CHƯƠNG 380: RUNG ĐỔNG TRƯỚC ANH A Y (3)
Hạ Tử Hy sững người nhìn Tống Kỳ, trong giây lát cồ không biết nên mờ lời như thế nào mới tốt: “Tống Kỳ…”
Tống Kỳ chỉ mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Nếu như đổi lại là anh, em sẽ đau lòng cho anh chứ?” Tống Kỳ hỏi.
“Thật ra dù cho không phải vì bảo vệ em, nếu anh bị thương thì em cũng sẽ rất lo lắng!” Hạ Tử Hy khẳng định nói.
“Nhưng là hai loại lo lắng khác
nhau!”

“Giống nhau!” Hạ Tử Hy khẳng định thêm một lần nữa.
“Em thừa nhận, khi Mục Cảnh Thiên đến cứu em, em quả thật rất cảm động, nhưng cảm động không phải là tình yêu, em sẽ không vì chuyện này mà yêu anh ta; em chỉ cảm kích ơn cứu mạng này; giống như đối với anh, nếu như anh bị thương, em cũng sẽ rất lo lắng!”
“Thật sao? Thật sự là như vậy sao?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu.

“Vậy anh có thể hỏi em một vấn đề hay không?”
“Vấn đề gì?”
“Nếu như Mục Cảnh Thiên vì cứu em mà chết, vậy em sẽ cảm thấy như thế nào?” Tống Kỳ hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy im lặng, trong giây lát không biết nên trả lời Tống Kỳ như thế nào.
Nhưng trong đầu lại tái hiện lại hình ảnh hai người bọn họ từ trên cao lăn xuống vực sâu, còn có hình ảnh Mục Cảnh Thiên nhắm chặt mắt; giây phút đó cô thật sự

SỢ hãi, thật sự hoảng hốt. Sợ rằng từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn người tên là Mục Cảnh Thiên!
“Có phải hay không rất sợ hãi? Rất hoảng hốt? Sợ rằng từ này về sau sẽ không còn gặp lại người đó?” Tống Kỳ nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy sửng người, chớp mắt nhìn Tống Kỳ. Mặc dù cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Tống Kỳ sớm đã hiểu rõ suy nghĩ của cô.
“Hoặc là sâu trong ý thức của em vẫn chưa phát hiện ra, em đối với

anh ta đã này sinh cảm giác dựa dẫm, hơn nữa điều kiện tiên quyết của dựa dẫm chính là tình yêu!”
Hạ Tử Hy ngây người, không thể tin được mà nhìn Tống Kỳ, nhưng cô hiện tại ngoài chớp mắt nhìn hắn, bất kỳ lời nói nào cũng không nói nên lời.
Rất rõ ràng những gì Tống Kỳ vừa nói, Hạ Tử Hy đều có.
Không lẽ thật sự là như vậy sao?
Hạ Tử Hy vẫn không lên tiếng, Tống Kỳ cũng chỉ cười nhẹ: “Em

CÓ biết hay không? Ngay giây phút này, anh chính là có cảm giác như vậy!”
Tống Kỳ vừa dứt lời, Hạ Tử Hy lập tức ngước mắt lên nhìn hắn, nhúc nhích khóe môi gọi tên hắn: “Tống Kỳ…”
“Trước khi em xảy ra chuyện, anh chính là cảm giác này, giây phút này khi nghe em nhắc đến Mục Cảnh Thiên, cảm giác này càng rõ rệt hơn…” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy ngước nhìn Tống Kỳ, lúc này cô càng không biết nên nói như thế nào. Chuyện này có

được xem như tỏ tình hay không?
“Cho nên em có lẽ cũng đã hiểu được tại sao anh lại hâm mộ Mục Cảnh Thiên!” nhắc đến chuyện này, khóe môi Tống Kỳ nhếch lên một nụ cười khổ sở; “Nếu như là anh, anh tin rằng, bản thân cũng sẽ như vậy, nhưng anh đến cơ hội để thể hiện cũng không có!”
“Tống Kỳ, anh đừng như vậy!” Hạ Tử Hy đã không còn tìm được từ ngữ nào thích hợp đề nói lên cảm xúc hiện tại, Tống Kỳ nói những lời này, quá đột ngột rồi. Cô cãn bản không có chuẩn bị tâm lý.

Tống Kỳ lúc này chỉ nhìn cô mỉm cười: “Thế nào? Cảm thấy áp lực rồi?”
“Không phải! Em chỉ là…”
“Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không từ bỏ!” Tống Kỳ đột nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Hạ Tử Hy, chính là ánh mắt khẳng định chắc chắn.
Bất kể chuyện gì xảy ra, hắn cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.
“Những gì còn thiếu, anh sẽ tìm cách bù lại; Hạ Tử Hy, hi vọng em sẽ không nhanh như vậy đã đưa

ra quyết định, xin hãy cho anh một cơ hội!” Tống Kỳ nói.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!