CHƯƠNG 374: VỪA ĐÁM VỪA XOA (3)
LÚC này, Mục Cánh Thiên nhìn sang Huống Thiên Hựu không vui nói: “Thế nào? Ba người các cậu rất rảnh rỗi sao? Không cằn đến công ty làm việc hay sao?”
Huống Thiên Hựu ngồi một bên giường, khi nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên liền lập tức đứng lên: “Thật đau lòng mà, người ta có lòng tốt muốn đến thăm cậu, vậy mà cậu lại không muốn nhìn thấy bọn mình!”
Lời này vừa nói ra, Mục lão thái thái nhướng mày, đột nhiên ý thức được một chuyện gì đó.
“Thiên Hựu, đi, chúng ta ra ngoài nói, cháu nói cho bà biết, rốt cuộc đã phát
sinh chuyện gì!” Mục lão thái thái vui vẻ nói, sau đó đưa mắt ra hiệu với hắn, Huống Thiên Hựu là người thông minh đến mức nào, làm sao lại không hiểu được chứ!
“Vâng, bà nội, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Sau đó, hai người bọn họ liền bước ra ngoài.
Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên: “Cậu từ từ dưỡng thương, chúng tôi cũng ra ngoài xem kịch vui đây!” vừa nói, khóe môi nhếch lên, sau đó cũng xoay người bước ra ngoài.
Mục lão thái thái đi được nửa đường,
như nhớ đến chuyện gì, liền quay đầu lại nhìn Mục phu nhân sau đó nói: “Nhược Lâm, con cũng đi với ta!”
Mục phu nhấn ngây người trong chốc lát, sau đỏ lập tức hiểu ý gật đầu nói: “Được!”
Sau đó, nhìn sang Mục Cảnh Thiên dặn dò: “Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lát nữa mẹ lại đến thăm con!” vừa nói, cũng liền bước ra ngoài.
Hành động này chính là cố ý nhường không gian cho hai người bọn họ, hành động này cũng quá rõ ràng đi.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, Mục Cảnh Thiên cũng
đang quan sát cô. Trong không khí có chút kỳ quái.
Lúc này, vẫn là Hạ Tử Hy lên tiếng trước: “Như thế nào? Anh có chỗ nào không khỏe sao?”
“Nếu như có thì cô có giúp tôi không?” Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú cô nói.
“Hả?” Hạ Tử Hy có chút không hiểu hói lại.
“Tôi nghẹn đến khó chịu!”
“Hả?”
Cô đầu tiên thoáng chút ngây người, sau khi hiểu được ý nghĩa câu nói
cúa Mục Cánh Thiên, trán liền nóng phừng phừng nói: “Mục Cảnh Thiên, hiện tại đã lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng để suy nghĩ những chuyện này sao?”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngủng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Có ai nói với cô rằng, dáng vẻ ngại ngùng của cô rất giống một người phụ nữ!”
“Tôi vốn dĩ chính là phụ nữ có được không!”
“Tôi hôm nay mới phát hiện được!”
Hạ Tủ’ Hy:
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của
Mục Cánh Thiên, Hạ Tử Hy cũng không cần phải lo lắng xem anh ta hiện tại còn vấn đề gì hay không. Có thể nói đùa và nói những lời không đứng đắn xem ra hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi.
Cô đơn giản lựa chọn im lặng.
Nhìn Hạ Tử Hy không tiếp lời, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Cô thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Tôi không sao cả, may mắn khi rơi xuống luôn có anh bảo vệ tôi nên tôi mới không bị thương, đến cả chân cũng không có vấn đề gì!” Hạ Tử Hy nói.
Vừa dứt lời đột nhiên ý thức được
một vấn đề. Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại rất nghiêm túc gật đầu nói: “ừ, nếu cô không có chuyện gì thì tốt rồi!”
Không biết tại vì sao, khi nghe thấy câu nói này Mục Cảnh Thiên, tâm trạng của Hạ Tử Hy nói không nên lời sự ấm áp cùng phức tạp.
“May mắn đêm hôm qua Huống Thiên Hưu đến kịp thời, nếu không anh cháy nhiều máu như vậy, thật sự sẽ xày ra chuyện!” Hạ Tủ’ Hy nói, nghĩ đến việc đêm hôm qua Mục Cảnh Thiên rơi vào tình trạng hôn mê, thật sự rất dọa người.
Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Thế
nào? Cô rất lo cho tôi hay sao?”
“Không lẽ không nên lo lắng cho anh sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Ân nhân cứu mạng, anh đã cứu tôi hai lần rồi, nếu như tôi không lo lắng cho anh, không phải là không có lương tâm rồi hay sao?” Hạ Tử Hy nói, cố ý nói chuyện một cách thoải mái nhất.
“Chí vì nguyên nhân này hay sao?” Mục Cảnh Thiên có chút không vui hỏi.
Hắn chính là không tin, Hạ Tử Hy lo lắng cho hắn chỉ vì nguyên nhân hắn đã từng cứu mạng cô.
“Nếu không thì sao?” Hạ Tử Hy hỏi vặn lại.