CHƯƠNG 373: VỪA ĐÁM VỪA XOA (2)
Còn có Mục phu nhân, nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, làm sao không đau lòng cho được.
“Cảm ơn bà nội, còn có Mục phu nhân đã không trách cháu làm liên lụy đến Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy nói.
“Lởi này có ý gì chứ, nếu muốn trách thì phải trách kè kia, thật sự là làm nhiều việc á, loại người này nhất định phải trừng phạt một phen!” nhắc đến chuyện này, Mục lão thái thái cám ghét nói.
Nhắc đến chuyện này, trong đầu Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ lại một câu nói chính là câu nói cuối cùng Hà Lục Nguyên nói với cô: “Nếu muốn tính sổ thì cứ tìm Lăng Tiêu Vân, không cần
phái tìm ông ta…”
Nếu vậy chuyện này thật sự có liên quan đến Lăng Tiêu Vân?
Lúc này, Mục lão thái thái quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Bất kể như thế nào, nhất định cũng phải tìm cho ra người đàn ông đó!” Mục lão thái thái nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi!”
Cũng vì trước đây không truy bắt được Hà Lục Nguyên cho nên mới gây ra cớ sự như ngày hôm này, hiện tại đã có vết xe đồ trước mặt, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ông ta đưọ’c chứ. Huống hồ, Hà Lục
Nguyên suýt chút nữa đã hại chết hai người bọn họ, nên Mục Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông ta.
“Vậy thì tốt!” Mục lão thái thái nói.
Ngay lúc này, cửa phòng bật mở. Tam thiếu bước vào, bọn họ gồm có Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần.
“Thế nào? Cảnh Thiên tính rồi sao?”
“Đã tỉnh lại rồi, may mắn có ba người các cháu nếu không cũng không biết hiện sẽ như thế nào nữa!” Mục lão thái thái nói.
Nhìn ba người đàn ông trước mặt,
Mục lão thái thái liền hiểu rõ, có được ba người bạn như vậy cũng chính là tài phú là may mắn của Mục Cảnh Thiên. Bất kể trên phưomg diện bạn bè hay gì thì quan hệ này đều vô cùng khắn khít.
“Bà nội, đây là những việc chúng cháu nên làm!” lúc này, Tiêu Ân lên tiếng trả lời.
Huống Thiên Hựu bước đến nhìn Mục Cánh Thiên, châm chọc nói: “Nếu như không biết rõ sự việc, có khi còn cho rằng hai người các cậu tử tự vì tình nữa chứ!”
“Các cậu còn có thể đến chậm thêm một lát!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Đại thiếu gia cúa tôi ơi, khi vừa nhận được tin tức của cậu, chúng tôi trong vòng mười phút đã lập tức đến nơi!”
“Nếu chậm thêm mười phút nữa, thì các người nên đến trước linh đường gặp mình rồi!”
“Cậu cũng biết hai người các người rơi xuống lâu như vậy mới phát tín hiệu cho chúng mình, mau thành thật khai báo, ở bên dưới đã làm chuyện gì rồi?” Huống Thiên Hựu nhìn hắn tra hòi.
Lời này vừa nói ra, cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại. sắc mặt Hạ Tủ’ Hy càng đỏ bừng lên. Huống Thiên Hựu hỏi như vậy, chính là muốn làm lớn chuyện sao? Dù cho không có
chuyện gì thì cũng bị anh ta nói thành có chuyện rồi.
Mục lão thái thái sững người nhìn Huống Thiên Hựu, giống như biết được ẩn tình bên trong, sau đó bà lập tức chạy đến trước mặt hắn gấp gáp hỏi: “Thiên Hựu, mau nói cho bà nội biết, Cảnh Thiên mất bao lâu mới gửi tin nhắn cho cháu!”
Huống Thiên Hựu ra vẻ suy ngẫm sau đó nói: ‘Khoáng gần nửa tiếng đi!”
“Nửa tiếng…” Mục lão thái thái giống như đang nhẩm tính điều gì.
Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân chỉ đứng một bên nhếch môi cười.
Hạ Tử Hy hiện tại đã không còn biết dùng lời nào đề diễn tả cho tâm trạng hiện tại của cơ! sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng kém, khi vừa muốn lên tiếng thì Hạ Tử Hy lại cướp lời trước: “Mục Cảnh Thiên khi lăn xuống bên dưới thì hôn mê hơn mười phút!”
“Vậy còn hai mươi phút còn lại thì sao?” Mục lão thái thái hỏi tiếp.
Hạ Tử Hy:
Sớm biết như vậy, vừa rồi cô đã nói Mục Cảnh Thiên hôn mê hơn hai mươi phút rồi.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói: “Bà nội, vết thương của Cảnh Thiên nghiêm trọng như vậy, còn có thể làm
được gì? Chúng cháu chi ở bên dưới đợi đội cứu hộ đến thôi!”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy…
“Bà nội!!!” khi Mục lão thái thái vừa muốn nói tiếp thì Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng cắt ngang lời của bà.
“Được, được, được, bà nội không nói nữa, cũng không hỏi nữa!” Mục lão thái thái thỏa hiệp nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Huống Thiên Hựu không vui nói: “Thế nào? Ba người các cậu rất rảnh rỗi
sao? Không cần đến công ty làm việc hay sao?”