CHƯƠNG 371: ĐƯỢC ĐANG CHẢN LẤN ĐÀNG ĐẢƯ
Khi nhìn thấy có người bước về phía này, hơn nữa trong tay còn cầm theo đèn pin.
“Cảnh Thiên! Cảnh Thiên!” có người hét gọi.
Nghe thấy âm thanh vang lên, Hạ Tử Hy liền biết đội cứu hộ đã đến, cô lập tức quay đầu hướng về phía bọn họ hét lên: “ở đây, chúng tôi ở đây!”
Lúc này, sau khi nghe thấy giọng nói của Hạ Từ Hy, những người phía trước lập tức chạy đến.
Hạ Tử Hy nhìn thấy bọn họ liền gấp gáp nói: “Mau cứu anh ấy…cứu anh ấy!”
Huống Thiên Hựu cùng Tiêu Ân đến sớm nhất, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày: “Cảnh Thiên, cậu thế nào rồi?”
Sau khi nghe giọng nói cùa bọn họ, đôi mắt Mục Cảnh Thiên hé mở, khi nhìn thấy rõ những bóng người trước mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười an tâm sau đỏ nhắm chặt lại.
Trong bệnh viện,
Mục Cảnh Thiên nhanh chóng được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần, Huống
Thiên Hựu còn có Hạ Tử Hy, bốn
người đều đứng chờ bên ngoài.
Hạ Tử Hy im lặng ngồi một bên, giống như đang chò’ đợi điều gì đó. Trong ba người đàn ông có mặt ở đây, cũng chỉ cỏ Huống Thiên Hựu cùng Hạ Tù’ Hy có tiếp xúc qua, còn hai người còn lại chỉ thấy qua trên tạp chí hoặc trên ảnh.
Vái nám trước khi bọn họ kết hôn, chỉ lãnh giấy kết hôn, vào đêm tân hôn Mục Cánh Thiên liền chạy đi uống rượu với bọn họ. Cho nên giữa bọn họ không có hôn lễ, không có tiệc rượu, ba người anh em thân thiết của Mục Cảnh Thiên cũng không xuất hiện. Cho nên bọn họ đối với Hạ Tủ’ Hy cũng không thân thiết.
LÚC này, Huống Thiên Hựu bước qua xem xét tình trạng của Hạ Tử Hy: “Cô vẫn nên đi kiểm tra vết thương của mình trước đi, nơi này có chúng tôi canh chừng là được!”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Tôi không sao!”
Cho đến khi nghe thấy tin tức của Mục Cảnh Thiên, cồ làm sao có thể yên tâm lo nghĩ đến bản thân mình được chứ! Chính ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở.
Bác sĩ từ bên trong bước ra, khi nhìn thấy bọn họ đang đứng bên ngoài, Hạ Tù’ Hy rất muốn nhanh bước lên, nhưng chỉ đành bất lực, chân của cô đang được bó thạch cao, càn bản không thể bước đi được.
Tiêu Ân bước lên trước cùng bác sĩ trò chuyện: ‘Bác sĩ, tình trạng người bệnh như thế nào rồi?”
“Trên người bệnh nhân có rất nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất là phần lưng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nguyên nhân dẫn đến tình trạng hôn mê chính là mất máu quá nhiều, cũng may mắn nhập viện đúng lúc; hiện tại tình trạng đã không có gì đáng ngại nữa; nếu như chậm một bước e rằng khó đám bảo mạng sống!”
Sau khi nghe lời của bác sỹ, tất cả bọn họ lúc này mới yên tâm.
“Đợi lát nữa thì có thể chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh! Mọi người cứ
yên tâm đi!”
Tiêu Ân gật đầu, sau đó bác sỹ liền rời khỏi.
Lúc này, Hạ Tủ’ Hy ờ phía sau, khi nghe được tin tức Mục Cảnh Thiên bình yên vô sự, cũng có thể yên tâm mà nở nụ cười. May mắn, không có chuyện gì! Nhưng ngay sau đỏ, đồi mắt Hạ Tử Hy nhắm chặt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngày hôm sau,
Trong phòng bệnh.
Mục Cảnh Thiên từ từ mở mắt, trên
người trừ phần chân không có băng bó, những bộ phận còn lại gần như đều có vết thương.
“Cảnh Thiên, cháu tỉnh rồi?” lúc này, Mục lão thái thái đang ở bên cạnh hắn, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên tỉnh dậy liền vui mừng thốt lên.
Mục Cảnh Thiên dần dần khôi phục lại ý thức, khi nhìn thấy người trước mắt liền nhíu mày khẽ gọi: ‘ Bà nội?”
“Cháu càm thấy thế nào rồi? Nói cho bà nội biết chỗ nào còn đau!” Mục lão thái thái liên tục hỏi, nhìn Mục Cảnh Thiên mà trong lòng thương xót không thôi.
May mắn cũng vì cứu Hạ Tử Hy mới
thương tích thành dạng như vậy, nếu đồi thành vì người khác, có lẽ Mục lão thái thái cũng không quá để tâm.
“Cháu không sao!” Mục Cảnh Thiên lắc đầu nói, lúc này như đột nhiên nhớ đến chuyện khác liền gấp gáp nói: “Hạ Tử Hy đâu? Cô ấy như thế nào rồi?”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Mục Cảnh Thiên, Mục lão thái thái nhíu mày trầm ngâm nói: “Tiều Hy, con bé…” lời nói được một nửa, Mục lão thái thái liền ngừng lại.
Nhìn dáng vè của Mục lão thái thái, Mục Cảnh Thiên lo lắng hỏi: “Cô ấy như thế nào rồi?”