Chương 370: Hiện tại có thể rời khỏi đây hay chưa?
Sau đó Hạ Tử Hy chi đành chịu khuất phục, lại một lần nữa tiến đến gần hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Tâm trạng cùa Mục Cành Thiên lúc này không hề tệ, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời cùa Hạ Tử Hy, càng khiến cho hắn có cảm giác thành tựu khó nói nên lời.
“Đã được hay chưa?”
“Nếu như có một nụ hôn kiểu Pháp, thì tôi sẽ càng vui hơn!” Mục Cảnh Thiên cười vui vẻ nói.
“Mục Cảnh Thiên, anh đã từng nghe qua một câu không bày trò sẽ không chết hay chưa?”
Mục Cánh Thiên:
“Hiện tại có thể rời khỏi đây hay chưa?” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Ngoan ngoãn nằm xuống!” sau đó Mục Cảnh Thiên đưa mắt ra hiệu vị trí bên cạnh mình.
Nhìn Mục Cành Thiên lúc này, Hạ Tử Hy chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau đó Mục Cảnh Thiên vươn tay về phía cô: “Án nút nhỏ trên đồng hồ!”
“Anh không biết ấn sao?”
“Nếu như tôi vẫn còn sức lực để làm!”
Nghe điều này, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó vươn tay ra sờ lên đồng hồ trên tay anh ta.
“Nút nhỏ bên trái sao?”
“Đúng, dùng sức nhấn mạnh vào!”
Sau đó, Hạ Tử Hy làm theo những gì Mục Cảnh Thiên dặn dò; lúc này chỉ thấy trên mặt đồng hồ đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lá.
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Từ Hy lên tiếng.
“Được rồi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta thôi, hiện tại chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ là được!” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền đưa tay kéo
CÔ vào lòng, đề cô dựa vào người mình.
“Chỉ cần như vậy là được rồi sao?” Hạ Tủ’ Hy nhìn anh ta nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Anh rõ ràng có biện pháp tại sao lại cố ý kéo dài đến hiện tại mới nói chứ?” Hạ Tử Hy cằn nhằn nói, cô biết rõ Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ có biện pháp. Không nghĩ đến, anh ta thật sự cỏ!
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Nếu như không làm như vậy, làm sao có thể đơn độc ờ bên cô lâu như vậy!” vừa nói liền mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Nghe câu nói này, trong lòng Hạ Tử Hy không nhịn được có chút dao động, suy nghĩ một lát, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn chiếc đồng hồ trên tay Mục Cảnh Thiên: “Thật sự chỉ cần nhấn vào bọn họ liền nhận được tin tức chứ?”
Mục Cảnh Thiên yếu ớt trả lời câu hỏi của Hạ Tử Hy: “Đúng vậy!”
“Chiếc đồng hồ này, Thiên Hựu, Tiêu Ản còn có Thiệu Thần, bốn người bọn tôi mỗi người một chiếc, bên trong có lắp đặt một con chip đặc biệt, bất kể ỏ’ nơi nào, chỉ cần nhấn vào, bọn họ liền nhận được tin tức, sau đó sẽ lần theo vị trí được gửi đến, cho nên rất
nhanh sẽ tìm đến đây!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe lời giải thích này của anh ta, Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó không nhịn được lèm bèm một trận: “Người có tiền thật tốt, đồ đạc gì cũng có!”
Nghe câu nói này của cô, khỏe môi Mục Cảnh Thiên vô lực nhếch lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên luôn cố gắng trò chuyện với Hạ Tử Hy, mặc dù đã sắp rơi vào trạng trái sắp hôn mê, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần cùng cô trò chuyện.
Hạ Tử Hy cũng dần dằn phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì những câu nói cúa anh ta càng ngày càng rời rạc, càng ngày càng không khớp với chủ đề nói chuyện của bọn họ.
Lúc này Hạ Tù’ Hy ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục Cảnh Thiên, anh thế nào rồi?’
Mục Cảnh Thiên lúc này không trả lời cô, Hạ Tử Hy nhíu mày, có chút hoảng hốt: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng hù dọa tôi, anh thế nào rồi?”
Liên tục gọi hai tiếng, nhưng Mục Cảnh Thiên lúc này mới có chút phản ứng, hai mắt nhíu lại, nhìn cô: “Tồi không sao cả, không có rắn đâu, không cằn phải sợ…”
Không biết vì lý do gì, khi nghe lời này cúa Mục Cảnh Thiên, cô chí cảm thấy có chút chua xót, nước mắt lại lần nữa dâng lên, “Mục Cảnh Thiên, anh tỉnh táo một chút, đừng có ngủ…” Hạ Từ Hy nhìn anh ta, liên tục hét lên tên Mục Cảnh Thiên.
Ngay lúc này, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ xe.