Chương 366: Nếu như tôi thật sự chết đi, cô sẽ đau lòng chứ?
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Cô vừa rồi vì tôi mà khóc sao?” hắn nói.
Nghe giọng nói Mục Cảnh Thiên vang lên, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó lên tiếng: “Nếu như anh vì tôi mà xày ra bất kỳ chuyện gì, tôi nhất định sẽ án năn hối hận cả quãng đời còn lại!”
“Ăn năn hối hận? Chỉ có ăn năn hối hận hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày, không vui nói.
Hạ Tử Hy ngấy người, màn đêm tăm tối, không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì chỉ trừ đôi mắt sáng lấp lánh của người
đàn ông này, giống như viên ngọc quý, thần sắc khác với bình thưởng, đã không còn sự thâm sâu khó lường, cũng không hề có sự trêu chọc, chơi đùa thế gian, ngay giờ khắc này, trong đôi mắt của Mục Cảnh Thiên chỉ còn lại sự chân thật, thật đến mức Hạ Tử Hy cảm thắy sợ hãi.
“…đúng!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Giây kế tiếp, Mục Cánh Thiên cũng không biết lấy từ đâu sức lực, trực tiếp kéo Hạ Tử Hy về phía mình: “Anh muốn làm gì…”
Câu nói này cùa cô vẫn chưa nói hết, Mục Cảnh Thiên hơi nhướng người hôn lên đôi môi của cô.
Khoánh khắc đó, Hạ Tử Hy như chết lặng.
Mi mắt đen dài khẽ chớp, nhưng lại không biết nên phải làm như thế nào.
Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn cô, không giống như những nụ hôn trừng phạt bình thường, ngược lại nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng hôn lấy cô. Lưỡi của anh ta từ từ cuốn lắy cô.
Chờ đến khi Hạ Tứ Hy khôi phục tinh thần, lập tức bật dậy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh điên rồi sao?” hiện tại vẫn còn có tâm trạng để làm chuyện náy hay sao.
“Không phải vừa rồi cô cũng rắt hưởng thụ sao?” Mục Cảnh Thiên
trêu chọc cười nói.
“Anh còn có tâm trạng trêu đùa, xem ra vết thương không có gì đáng ngại!” Hạ Tử Hy nói, nhưng hai gò má lại không kìm được mà ừng đỏ còn có chút nóng bừng, đôi mắt hoảng hốt nhìn bốn phía, không dám đối diện Mục Cảnh Thiên.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người con gái trưó’c mặt, tâm trạng Mục Cánh Thiên vô cùng vui sướng, khóe môi nhếch lên nụ cười, nói: “Hạ Tử Hy…”
“Chuyện gì?”
“Nếu như tôi thật sự chết đi, cô sẽ đau lòng chứ?” Mục Cảnh Thiên đột
nhiên hỏi, ánh mắt vô cùng chân thành.
Nhìn dáng vẻ chân thành chò’ câu trả lời của cô, Hạ Tử Hy có chút ngây người sau đó lên tiếng: “Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy!”
“Cô chính là muốn tôi chết trước mặt cô hay sao?”
“Anh có thể nói những lời may mắn hay không?”
“Chỉ cần cô trả lời tôi, tôi sẽ không nói như vậy nữa!”
“Tôi nói rồi, không trả lời những câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy!”
Mục Cánh Thiên tức giận!
“Hạ Tử Hy, cô nhất định phải đeo mặt nạ nói chuyện với tôi hay sao? Cô vừa rồi không phải khóc rất đau lòng hay sao?” Mục Cảnh Thiên cỏ chút tức giận nói, vì dùng sức nói chuyện nên động đến vết thương trên người, đột nhiên rên lên đau đớn.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Anh thế nào rồi? Đau ở đâu?” cô lập tức nghiêng người đến hòi thăm.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hạ Tủ’ Hy, trong lòng Mục Cảnh Thiên nói không nên lời vui sướng, nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, sau đó lên tiếng trả lời: “Không chỗ
nào không đau cả!”
Nghe anh ta trả lời như vậy, Hạ Tử Hy càng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trả lời tôi!”
“Cái gì?”
“Câu hỏi vừa rồi của tôi!” Mục Cảnh Thiên vô cùng cố chấp hỏi, chính là một bộ dạng không chấp nhận lùi bước, nếu Hạ Tủ’ Hy vẫn không trả lời hắn thì hắn tuyệt đối không từ bỏ